Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 197 :
Ngày đăng: 14:25 30/04/20
Sáng sớm, trong vườn hoa hồng cung Thái Tử, Từ Xán Xán đang muốn cúi người hái một đóa hoa hồng nguyệt quý màu vàng nhạt vừa nở.
Hôm nay nàng ăn diện chính là kiểu phục sức lưu hành nhất hiện giờ trong kinh thành: tóc chải búi phức tạp nấn ná, hai bên phân biệt cài bốn cái trâm bướm bạc tráng men, trên người mặc áo sam sa la màu vàng nhạt, bên ngoài phủ một cái váy lụa dài, khoác áo choàng lụa màu đỏ thẫm, tuy rằng bụng đã phồng lên, nhưng mà nhìn qua vẫn phá lệ phiêu dật.
Bích Vân đi theo sau Từ Xán Xán, thấy thế vội đem cây dù vẽ hoa cỏ bốn mùa trong tay đưa cho Hôi Tuệ, tiến lên nói: “Thái Tử Phi, ngài thân thể không tiện, vẫn là để nô tỳ tới hái đi!”
Từ Xán Xán cũng cảm giác được cong lưng không dễ dàng, liền lui một bước, để Bích Vân tới hái đóa hoa hồng nguyệt quý này.
Bích Vân cầm hoa hồng nguyệt quý, tinh tế cắt đi gai nhọn trên cuống hoa, nâng ở trong tay nói: “Thái Tử Phi, ngài cúi xuống thấp một chút, nô tỳ cài hoa lên cho ngài!”
nói đến cũng kỳ quái, Thái Tử Phi thành thân đã hơn một năm, hiện tại vẫn còn muốn cao thêm. Thời điểm mới vừa thành thân, Thái Tử Phi cùng Bích Vân cao giống nhau không sai biệt lắm, hiện tại đã cao hơn nàng nửa đầu!
Từ Xán Xán không khỏi cười, thoáng khuỵu gối để Bích Vân đem hoa trâm cài ở búi tóc nấn ná chính phía trước giúp mình.
Hôi Tuệ thấy mặt Thái Tử Phi bị chiếu nắng, sợ Từ Xán Xán bị phơi đen, vội nói: “Thái Tử Phi, nô tỳ bung dù cho ngài đi!”
Từ Xán Xán mỉm cười: “không cần. Thỉnh thoảng phơi nắng cũng có chỗ lợi.”
nói chuyện, nàng cầm khăn lụa lau lau mồ hôi mỏng trên trán. Thời tiết giữa hè, cho dù là sáng sớm, cũng có chút nóng.
Bích Vân thấy thế, liền nói: “Thái Tử Phi, hiện giờ trong kinh các phu nhân đều đi thôn trang ở kênh đào tránh nóng, nghe nói nơi đó đặc biệt mát mẻ!”
Từ Xán Xán nghe vậy có chút động tâm, lại không có nói chuyện. Phó Dư Sâm có tính khống chế mạnh, sự tình giống như vậy, nàng phải đến nói cùng Phó Dư Sâm, hắn đồng ý, nàng mới có thể đi đâu!
Từ Xán Xán ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng nơi xa, thấy phía trước là rừng trúc xanh um tươi tốt, nghĩ đến trước khi thành thân nàng cùng Phó Dư Sâm hẹn hò ở bên trong nhà trúc, liền nói: “Chúng ta đi nhà trúc ngồi một lát đi!”
Vì để sinh sản thuận lợi, cha nói nàng mỗi ngày sáng sớm hoặc đêm nên đi bộ ba mươi phút.
Bích Vân cùng hầu nha hoàn đều đáp “Vâng”, liền trước sau vây quanh Từ Xán Xán hướng rừng trúc đi đến.
Từ Xán Xán mới vừa ngồi xuống trên giường trong nhà trúc, Hồng Phất ở bên ngoài chờ liền tiến vào hồi báo: “Bẩm Thái Tử Phi, Hồ ma ma cầm một tráp bái thiếp lại đây xin gặp.”
Từ Xán Xán đang bưng nước lê ép lên uống, nghe vậy buông chén ngọc xuống nói: “Hồ ma ma nhưng thật ra không tiếc sức của chân nhỉ, ta vừa đến, bà cũng tới rồi!”
Nàng mỉm cười lại nói: “Để Hồ ma ma vào đi!”
Ngọc Mính công chúa nghe vậy, vành mắt lập tức liền đỏ, nước mắt đảo quanh, run run rẩy rẩy đứng dậy, hướng Từ Xán Xán quỳ xuống, dùng sức dập đầu: “Cầu Thái Tử Phi khai ân, đại xá cho nữ nhi thiếp thân đi! Cầu ngài!”
Nàng không có nhi tử, chỉ sinh một nữ nhi, hiện giờ triều đình bắt tội Lam thị, nữ nhi nàng cũng bị giam giữ bỏ tù, sao không làm Ngọc Mính công chúa nóng lòng thống khổ. Nàng thỉnh cầu diện thánh, chính là căn bản tin tức không đến được phụ hoàng nơi đó. Mẫu thân sớm đã mất nhiều năm, cũng vô pháp dựa vào. Nàng lại không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, chỉ có thể tới cầu Thái Tử Phi!
Từ Xán Xán xem thảm trạng của Ngọc Mính công chúa, thân là mẫu thân cũng thấy một mảnh xúc động, đôi mắt cũng ê ẩm.
Từ Xán Xán đưa mắt nhìn Chu Nhan.
Chu Nhan vội mang theo hai nha hoàn nâng Ngọc Mính công chúa lên.
Nhìn Ngọc Mính công chúa nước mắt đầy mặt, trán đập đầu đến rỉ máu, Từ Xán Xán trước nói: “Ta đáp ứng công chúa sẽ đề cập việc này cùng Thái Tử.”
Trấn an Ngọc Mính công chúa xong, Từ Xán Xán lại phân phó Chu Tước mang theo tiểu nha hoàn hầu hạ Ngọc Mính công chúa rửa mặt, sau đó mới thành thật nói: “Tỷ tỷ hẳn là biết tính tình Thái Tử điện hạ, hắn chưa bao giờ cho nữ quyến tham gia vào chính sự. Ta chỉ có thể tận lực, nhưng không thể bảo đảm nhất định có thể thành.”
Ngọc Mính công chúa nghe vậy đã cảm động đến rơi nước mắt: “Thiếp thân liền dựa vào Thái Tử Phi!” Nghĩ đến nữ nhi đáng thương, nước mắt trong mắt nàng lập tức như suối phun, nắm khăn nức nở khóc lên.
Từ Xán Xán thở dài một hơi, ở trong lòng ấp ủ cùng Phó Dư Sâm đề cập chuyện này như thế nào.
Sau khi Ngọc Mính công chúa rời khỏi, Từ Xán Xán nhìn thức ăn tinh xảo bày trên bàn bát tiên, lại không có hứng ăn uống.
Chu nhan cùng Lý ma ma đều ở một bên khuyên bảo nàng ít nhiều ăn một chút.
Lý ma ma nói: “Thái Tử Phi, ngài hiện giờ là một người ăn hai người bổ, ngài không vì chính mình suy xét, còn phải vì tiểu vương tử trong bụng suy xét a!”
Chu Nhan ôn nhu dò hỏi: “Thái Tử Phi, ngài có muốn ăn hay không?”
Từ Xán Xán nghĩ nghĩ, buồn bã nói: “Ta muốn ăn bánh rán mẹ ta làm ……” Nàng trong lòng đều biết, cho dù là vì hài tử, nàng cũng nên ăn một chút.
Chu Nhan vô cùng mừng rỡ nói: “Nô tỳ này liền đi mời nhà ngoại thái thái!”
Từ Xán Xán chắp tay trước ngực: “Làm ơn mà làm ơn mà!” Nàng sợ mẫu thân cùng người hầu hạ nàng lo lắng, chỉ có thể lấy khổ làm vui.
Lý ma ma cùng bọn nha hoàn ở chính đường hầu hạ đều nở nụ cười.