Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 202 :

Ngày đăng: 14:26 30/04/20


Chu Phượng Hỉ kính cẩn đứng ở trước giường gấm uốn gối hành lễ, nói: “Bẩm Thái Tử Phi, nô tỳ mang đến quần áo mới may tuần này cho ngài, ngài có muốn xem qua không ạ?”



Từ Xán Xán lưu luyến dời tầm mắt khỏi bộ ngực đồ sộ của nàng ta, thầm nghĩ: Hừ, so với mình còn lớn hơn! Nhưng cứ thử để xem sờ sẽ như thế nào!



trên mặt nàng cười ấm áp nhưng lại thể hiện sự cao cao tại thượng: “Bích Vân qua xem đi!”



Bích Vân đáp “dạ” 1 tiếng giòn giã, mang theo hai nha hoàn đi qua tiếp nhận túi gấm vóc trong tay tú nương phía sau Chu Phượng Hỉ, nhất nhất lấy quần áo mở ra xếp chỉnh tề trên giường để Từ Xán Xán xem.



Từ Xán Xán nhìn tơ lụa thêu thùa tinh xảo mỹ lệ này đó, cảm thấy thật đẹp, lại cũng cảm thấy thật lãng phí. Bởi vì nàng không đến 4 tháng nữa sẽ sinh, mà quần áo đều là dựa theo hình thể của nàng trong thời gian mang thai để làm.



Nhìn thêu thùa phức tạp trên tơ lụa mỹ lệ, Từ Xán Xán thở dài nói: “Quá lãng phí!”



Bích Vân đang cầm cái áo ngắn thêu hoa tường vi của Từ Xán Xán lên xem, nghe vậy liền nói: “Thái Tử Phi, quần áo của ngài đều là ấn theo phân lệ Thái Tử điện hạ định ra, nữ quyến cung Thái Tử chỉ có mỗi mình ngài nên nếu có nhiều thì tổng số cũng không nhiều lắm a!”



Lại nói: “Thái Tử điện hạ còn chê ít đâu!”



Từ Xán Xán: “…… Đừng nói Thái Tử điện hạ giống như hoang phí xa xỉ như vậy!”



Bích Vân xì cười.



Chu Nhan vẻ mặt nghiêm túc: “Thái Tử điện hạ cũng nói muốn ngài sinh mười tiểu vương tử, nên quần áo này nếu ngài đồng ý để Bích Vân lưu giữ, sau này khi ngài mang thai tiếp lại mang thai tiếp tiếp liền lấy ra mặc!”



Từ Xán Xán: “……” Sinh mười đứa? Cho ta là heo sao? Hai đứa là quá đủ rồi! Ta là người mang thai sinh con chứ không phải Phó Dư Sâm muốn là được. Để ta xem Phó Dư Sâm cùng ta ai phải chịu ai a!



Bích Vân cùng Chu Tước Huyền Băng thấy Thái Tử Phi biểu tình thật 囧囧, không khỏi đều cười.



trên mặt Chu Phượng Hỉ cũng đúng lúc treo lên một tia mỉm cười, trong lòng lại suy nghĩ những lời của Chu Nhan nói “Thái Tử điện hạ cũng nói muốn ngài sinh mười tiểu vương tử”, cảm thán cùng là nữ nhân, mà mình so với Thái Tử Phi cũng không kém, lại không cùng số mệnh sung sướng như vậy.



Từ Xán Xán liếc Chu Phượng Hỉ một cái, lúc này mới phân phó Huyền Băng: “Còn không mời Chu nương tử ngồi xuống?”



Huyền Băng uốn gối đáp “Dạ”, nói: “Đều là nô tỳ sơ sẩy, Thái tử phi thứ tội!”



Từ Xán Xán là cố ý ngó lơ Chu Phượng Hỉ, thấy Huyền Băng thức thời, liền nhếch khóe miệng lên cười.



Huyền Băng dẫn Chu Phượng Hỉ đi đến dãy ghế bành bên cạnh giường gấm, đang muốn chỉ cho nàng ta ngồi ở cái ghế bên ngoài phía dưới, Chu Phượng Hỉ đã tự mình ngồi vào cái ghế ngay gần trước giường.



Thấy nàng ta như vậy, Từ Xán Xán ở trong lòng hừ một tiếng, sai người dâng trà bánh.,



Nhìn đến Chu Phượng Hỉ đôi mắt hồng hồng, Từ Xán Xán dừng một chút lúc này mới hỏi: “Chu nương tử, vì sao ngươi thương tâm a?”



Chu Phượng Hỉ lấy khăn gấm bên người xuống lau lau khóe mắt, có vẻ vạn phần thương tâm nhìn thấy mà thương, nói: “Nô tỳ thấy Thái Tử điện hạ yêu thương Thái Tử Phi ngài như thế, không khỏi có chút thương cảm cho bản thân!”



Từ Xán Xán cũng không muốn để ý đến, nhưng lại cảm thấy muốn nghe xem nàng ta náo nhiệt, liền nói: “Vì sao a?” Ngươi nói một câu, làm ta cười một cái đi!



Chu Phượng Hỉ làm bộ làm tịch mà khụt khịt một chút, lại dùng khăn nhẹ nhàng tỉ mỉ chấm chấm đuôi mắt, cố gắng diễn thành người con gái thanh thuần khóc đến đáng thương —— nhưng Chu Phượng Hỉ quên mất, Thái Tử Phi là nữ nhân, không phải nam nhân, nàng ta tính sai đối tượng rồi!



Sau một phen làm ra vẻ, Chu Phượng Hỉ vẻ mặt thương cảm nói: “Trước khi nô tỳ theo Thái Tử điện hạ cũng từng gả chồng. Người nọ tuy không thể xa rời nô tỳ, nhưng lại sợ vợ cả lợi hại trong nhà nên không dám nạp nô tỳ vào cửa. Nên mặc dù yêu thương nô tỳ, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm bội tình bạc nghĩa. Lúc đó nô tỳ lại còn có mang, may mà trên người còn tích được chút tiền tài không thì đã phải lưu lạc đầu đường. Lúc sau nô tỳ liền dùng chút tiền còn lại mở cửa hàng Thúy Phượng Hỉ, rồi lại may có Thái Tử điện hạ nhìn trúng tay nghề của nô tỳ, thu mua Thúy Phượng Hỉ và thu dùng nô tỳ……”



Chu Phượng Hỉ nói nói một hồi nước mắt liền như hạt châu bị đứt liên tục tuôn rơi, nghẹn ngào đến không nói nên lời nữa.



Từ Xán Xán cảm thấy càng nghe càng không đúng, cái gì “Trước khi theo Thái Tử điện hạ”, cái gì “Từng gả cho người” rồi lại nhà có vợ cả “không dám nạp nô tỳ vào cửa”, cùng với “may có Thái Tử điện hạ nhìn trúng tay nghề của nô tỳ, thu mua Thúy Phượng Hỉ và thu dùng nô tỳ”…… Nàng liền nói ngay: “Chu nương tử ngươi dừng một chút, để ta hiểu xong đã!”



Chu nương tử lập tức sửng sốt, cái bài khóc lóc kể lể tao ngộ + sụt sùi thương tâm này dùng lần nào hữu hiệu lần đó. Cho dù là nam hay nữ, đều bị bộ dáng đó của nàng ta làm cảm động. Đặc biệt là nhóm khách phu nhân chốn khuê phòng nghe xong đều muốn đi an ủi nàng ta: trước là giảng giải cho nàng ta cách câu lấy tâm nam nhân ntn, sau lại thông cảm nàng ta xui xẻo gặp phải người bạc tình, rồi chỉ cho cách dùng tay nghề thêu thùa cao siêu để dẫn dắt trào lưu ăn mặc trong kinh thành ra sao. Cuối cùng sẽ cùng nàng ta kết bạn tốt, rồi giới thiệu mối làm ăn cho. Chu Phượng Hỉ không nghĩ cách này của mình tới chỗ Thái Tử Phi lại thất bại.
Lam anh Nhi khoa tay múa chân: “Ca ca cao cao, đen đen, rất đẹp trai á……”



Thấy Từ Xán Xán còn đang mờ mịt, bé có chút sốt ruột: “Đôi mắt ca ấy rất rất rất đen á……”



Lúc này Từ Xán Xán mới hiểu ra: À, đôi mắt rất đen, đó là Tiêu Hạ a!



Nàng cười nói: “Tiêu ca ca ở ngoài tiền viện đó con!”



Lam anh Nhi chớp chớp mắt to trong sáng nói: “Nhưng mà anh Nhi muốn chơi cùng Tiêu ca ca!”



Từ Xán Xán cười to: “Được được!”



Nàng phân phó Chu Tước: “Ngươi đưa tiểu quận chúa đi gặp Tiêu Hạ.”



Chu Tước vội đáp ứng rồi một tiếng, vui vẻ nắm tay Lam anh Nhi đi ra ngoài.



- ---------------------



Ngọc Mính công chúa biết nữ nhi thích ca ca đẹp trai, lại không nghĩ rằng sẽ tới tận chỗ của Thái Tử phi mà thể hiện mất mặt như vậy, mặt đỏ tai hồng đứng dậy giải thích: “Ai, đều do thiếp thân không giáo dục con bé tốt……”



Từ Xán Xán lại cười nói: “Nữ tử cả đời có mấy năm có thể hồn nhiên như vậy? Tùy bé đi thôi, bé có thể vui vẻ bao lâu thì cứ để bé hồn nhiên bấy lâu đi!”



Ngọc Mính công chúa đang muốn nói chuyện, Hồ ma ma lại tới, nói Mã nhị thiếu phu nhân cùng Mã ngũ thiếu phu nhân tới.



Mã nhị thiếu phu nhân Lâm thị là một mỹ nhân xinh xắn lanh lợi, mặt tròn tròn, tươi cười thực ngọt ngào. Nàng cùng Từ Nghi Liên cùng nhau đi đến, hướng Từ Xán Xán hành lễ: “Bái kiến Thái Tử Phi nương nương!”



Từ Xán Xán mỉm cười nhìn các nàng, phát hiện Mã nhị thiếu phu nhân tươi cười điềm mỹ nét mặt toả sáng, mà so sánh thì Từ Nghi Liên lại da mặt xám xịt hai mắt vô thần.



Nàng ở trong lòng thở dài, nói: “Hãy bình thân!”



Lâm thị ngồi xuống ghế bành bên cạnh, còn Từ Nghi Liên dc Từ Xán Xán gọi vào ngồi trên giường—— Từ Nghi Xuân là em họ của nàng, nên trước mặt chị em dâu nàng vẫn muốn cho Từ Nghi Liên điểm thể diện này!



Sau khi cùng Lâm thị nói chuyện vài câu, Từ Xán Xán liền cảm thấy nếu là nam nhân, nàng cũng sẽ thích mỹ nhân hoạt bát ntn.



Trấn an Lâm thị, lúc này Từ Xán Xán mới nhìn về phía Từ Nghi Liên bên cạnh, hỏi: “Tam muội muội, khí sắc muội sao lại kém như vậy?”



Nàng còn chưa dứt lời, Từ Nghi Liên liền thấp giọng khóc lên, nước mắt hạt to hạt nhỏ theo nhau rơi xuống.



Thấy nàng như thế, Từ Xán Xán trong lòng cũng là thương cảm, vội cầm khăn đưa cho nàng, để nàng phát tiết một chút.



Bích Vân cùng Chu Nhan ở một bên thấy Từ Nghi Liên khóc, trong lòng liền khẩn trương lên —— Thái Tử điện hạ không thích có người chọc Thái Tử Phi không cao hứng hoặc ở trước mặt Thái Tử Phi khóc nhất!



Lâm thị ở một bên cũng có chút đứng ngồi không yên. Tướng công nàng là thân tín của Thái Tử điện hạ, nàng mới có tư cách gặp Thái Tử Phi, nếu bởi vì Từ Nghi Liên mà cơ hội này bị huỷ hoại, nàng là bị oan đâu!



Nhưng mà nàng lại nghĩ, cảm thấy đây là một cơ hội đảo ngược thế cờ về việc cha chồng sủng ái hải di nương, liền lại không cười nữa, chuyên chú mà xem tình thế phát triển.



Đợi Từ Nghi Liên hết khóc, Từ Xán Xán lệnh nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt, lại uống nước xong, lúc này mới ôn nhu hỏi nói: “Làm sao vậy?”



“Tỷ tỷ ——” Từ Nghi Liên khóc nức nở kéo ống tay áo ra cho Từ Xán Xán xem, mặt trên là từng vết móng tay bầm máu.



Từ Xán Xán lập tức bực bội hỏi: “Ai cào?”