Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu
Chương 206 :
Ngày đăng: 14:26 30/04/20
Sau khi Hồ ma ma ra ngoài, Từ Xán Xán nằm xuống gối dựa, yên lặng nghĩ tâm sự. Nàng cảm thấy từ khi mình ở bên cạnh Phó Dư Sâm thì càng ngày càng tệ đi……
(editor: ý là chị nghĩ mình bị lây tính lầy lội của anh đó!)
Thí dụ như Từ Xán Xán rất áy náy về việc lừa gạt Thôi thị.
Tuy nhiên khi nghĩ đến tên cặn bã Lam Du Linh kia, nàng liền cảm thấy mình làm không sai.
Sau 3 ngày dền dứ, ngày thứ tư Từ Xán Xán mới đồng ý gặp Thôi Thị.
Thôi thị được lời hẹn của Thái Tử phi liền trở về nói lại cho nhà mẹ đẻ, ai biết liên tục ba ngày muốn mà không gặp được Thái Tử phi, trong lòng sớm đã sôi như dầu trong chảo, bởi vậy hành lễ xong liền trông mong mà nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán cũng không nhìn nàng ta, chỉ lo bưng chén nước lê lên chậm rãi uống.
Thôi thị cũng được dâng nước lê đựng trong chén sứ xanh, như trong lòng còn chộn rộn nào có tâm trạng mà uống? Chỉ là tiếp tục trông mong nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán uống xong nước lê, đem chén đặt lên bàn trên giường đất, lúc này mới nhìn về phía các vị ma ma cùng nha hoàn hầu hạ ở chính đường nói: “Đều lui ra đi!”
Đợi mọi người đều lui xuống, Từ Xán Xán đưa tay lên ngắm cái nhẫn phỉ thúy, chậm rãi vào chuyện: “Ta đã nói chuyện này với Thái Tử điện hạ. Điện hạ tỏ vẻ cũng muốn khai cái ân tình này.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Thôi thị liếc mắt một cái.
Thôi thị đôi mắt tỏa sáng: “Điện hạ nói phải cần bao nhiêu ạ?” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Từ Xán Xán nhìn nàng, mắt to bình tĩnh không gợn sóng: “một trăm vạn.”
Thôi thị há to miệng: “Trời ơi!”
Từ Xán Xán thở dài một hơi: “Tẩu cũng biết Thái Tử đánh giặc quá nhiều, bạc vốn là không đủ dùng mà……”
Thôi thị hơi suy tư liền nói: “Thái Tử Phi xin cho thiếp thân trở về hỏi một chút!”
Từ Xán Xán thản nhiên: “Tẩu cứ tự nhiên. Bên này ta không vội.”
Thôi thị vừa thấy Từ Xán Xán liền quỳ xuống: “Thái Tử Phi, rốt cuộc trung gian ——”
Từ Xán Xán vội cho người hầu hạ đều lui xuống, chỉ để lại Chu Nhan cùng Bích Ngọc đứng hầu bên cạnh, tránh để Thôi thị thẹn quá thành giận gây ra chuyện gì.
Thôi thị nước mắt lưng tròng nói: “Thái Tử Phi, thiếp thân bị người ta oán trách chết mất, người nhà mẹ đẻ cũng không dám gặp nữa, đến tột cùng là chuyện như thế nào? Bạc cần ra cũng đã đưa, vì sao người chết vẫn là Lam tam công tử ạ?”
Từ Xán Xán vẻ mặt vô tội: “Ta cũng không biết a!”
Lại trả đũa: “không phải ta để tẩu liên hệ với Lương tiên sinh rồi sao?”
Thôi thị lại khóc: “Nhưng mà Lương tiên sinh không thừa nhận……”
Từ Xán Xán than vắn thở dài: “Ai, vậy phải làm sao bây giờ a? Thái Tử điện hạ rất tín nhiệm Lương Khánh Hạ, ngay cả ta đều không bằng được Lương Khánh Hạ a!” (edit by Tuanh83 from Cung Quảng Hằng)
Hai người nói qua nói lại nửa ngày, cuối cùng biến thành Từ Xán Xán chỉ trích Thôi thị quá không cẩn thận đến nỗi mắc mưu. Thôi thị bị Từ Xán Xán nói đến nỗi khóc lớn: “Ca ca bên nhà mẹ đẻ nói ta ăn cây táo rào cây sung, bảo ta sau này không cần trở về bên đó nữa……”
Từ Xán Xán thở dài, quyết định nói thật: “Đại tẩu, tẩu nghĩ xem, tính tính của Thái Tử điện hạ là không chịu nổi hạt cát trong mắt, chuyện thành ra như thế thật ra tẩu đã giúp nhà mẹ mình thoát khỏi họa lớn đó!”
Thôi thị hàm chứa nước mắt nhìn Từ Xán Xán.
Từ Xán Xán vỗ vỗ tay nàng ta: “Đại ca cũng biết chuyện này, tẩu không tin có thể trở về hỏi ca ấy một chút.” Từ Nghi Bằng làm việc giỏi giang, làm người chính phái, hiện tại Phó Dư Sâm rất nể trọng hắn, chuyện này cũng không giấu Từ Nghi Bằng.
Thôi thị thất hồn lạc phách mà về.
- ------------------------
Thời gian trôi nhanh như nước chảy, chớp mắt đã đến tháng chạp.
Ngày này Xán Xán đang ngồi ở trên giường, phân công các hạng mục công việc ngày mùng 8 tháng chạp cho Phó Dương cùng Chu Nhan, thì bỗng nhiên cảm thấy bụng trì xuống eo phát đau, giữa 2 chân có nước chảy ra.
Nàng cúi đầu: “Mau kêu Trương ma ma Quản ma ma, Ta…… Ta giống như muốn…… Muốn sinh……”