Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 208 :

Ngày đăng: 14:26 30/04/20


Ngày mùng sáu đầu năm mới là buổi lâm triều đầu tiên.



Tan triều,Phó Dư Sâm bồi Vĩnh An Đế đi Đông Cung của cố Thái Tử Phó Dư Giác.



Đông Cung to lớn đứng sừng sững trong trời đông giá rét, ngoại trừ mấy cây đại thụ tùng bách rụng hết lá trơ trụi, cảnh vật còn lại đều vẫn mỹ lệ như cũ —— trời cao xanh thẳm, cung điện nguy nga tráng lệ, hồ lớn bị đóng băng trắng muốt, tất cả hợp thành một cảnh ngày đông đẹp tuyệt vời.



Vĩnh An Đế cùng Phó Dư Sâm đứng ở bên hồ, nhìn Thanh Phong Các ở giữa hồ mà hiện giờ vì mặt nước đóng băng có thể trực tiếp đi thẳng đến, lại nhớ tới giọng nói , dáng điệu nụ cười của cố Thái Tử, cả hai người đều thấy vô cùng ảm đạm.



Đại thái giám Hoàng Lang cùng Tiền Tiến và bọn thái giám đứng ở xa xa, không dám tới gần.



thật lâu sau, Vĩnh An Đế cùng Phó Dư Sâm mới ngồi kiệu trở về Sùng Chính Điện.



Tiền Lục nhi mang theo các cung nữ dâng lên trà xanh cùng điểm tâm, Phó Dư Sâm bồi Vĩnh An Đế ngồi nói chuyện phiếm —— đã bắt đầu thượng triều, những ngày nghỉ xuân nhàn nhã đã kết thúc, có thể rỗi rãi lúc nào thì tận dụng lúc đó đi.



Vĩnh An Đế hỏi thăm về hoàng thái tôn Phó Thụy: “Trường Nhạc gần đây có mập lên hay không? đã biết bò hay chưa?”



Phó Dư Sâm không khỏi cười: “không phải mùng một Phụ hoàng vừa gặp Trường Nhạc sao, mới được ba bốn ngày làm sao đã có thay đổi được ạ?”



Tuy nói như vậy, nhưng hắn vẫn là nhịn không được khoe ra: “Trường Nhạc thân thể béo tốt, cánh tay cẳng chân đều nần nẫn, cằm 3 ngấn rồi; thằng bé hiện giờ cũng trắng mũm mĩm, đôi mắt cái mũi cái miệng đều thật sự rất giống nhi thần, chân cẳng cứng cáp có lực; bàng quang cũng lớn nên ban đêm ít tè dầm……”



Vĩnh An Đế mỉm cười lắng nghe, từ những gì Phó Dư Sâm kể lại, ông có thể tưởng tượng dáng vẻ trắng nõn mũm mĩm đáng yêu của Phó Trường Nhạc, cũng tưởng tượng ra hình ảnh ngọc thụ lâm phong sau khi lớn lên của bé.



- ---------------



Sau một lúc nói chuyện, Vĩnh An Đế nghe được chi tiết là Phó Trường Nhạc ngủ cùng bố mẹ, liền quan tâm hỏi Phó Dư Sâm: “A Sâm, cả nhà ngủ chung một giường thì có vẻ hơi chật đi?” Giường của Đại Lương đều có kích thước không được rộng rãi lắm: hai người ngủ thì còn vừa, mà ba người nằm sẽ bị chật. Giường rộng rãi thì lại thường chỉ để ở chính đường thôi.



Phó Dư Sâm nghĩ nghĩ, nói: “Cũng hơi chật ạ.” Mỗi lần ngủ đều theo thứ tự Phó Trường Nhạc ở trong cùng, rồi đến Từ Xán Xán, Phó Dư Sâm hắn nằm ở ngoài cùng. Bởi vì sợ đè đến Trường Nhạc nên thường Phó Dư Sâm nằm không được thoải mái.



Vĩnh An Đế cười: “Trong tư khố của trẫm có một cái giường Bạt Bộ to, là của Thái Cùng Đế từng nằm, con nếu muốn thì có thể lấy mang về.”



“Tạ phụ hoàng,” Phó Dư Sâm lại nói, “Nhưng giường to như vậy mang từ trong cung ra cũng quá phiền toái!” Nếu là có giường rộng rãi hơn, sau này Phó Dư Sâm hắn không có cách nào mà đòi tách Phó Trường Nhạc ra cả.



(editor: anh còn ăn dấm của con trai, tính kế cả con trai a ~ ta chịu độ ấu trĩ của anh quá a ~)



- ------------------------



Phó Dư Sâm mở họp nội các cùng mười vị đại học sĩ, thảo luận làm cách nào ngăn người Tháp Khắc Khắc vượt sông A Tát xâm nhập Đại Lương gây rối.



Đại học sĩ, Công Bộ Thượng Thư Đổng Tồn Phú cho rằng Tiết anh ở cao nguyên Tháp Khắc Khắc và Phó Liễu ở Lương Châu thực hiện việc xử tội những người liên đới ủng hộ người Tháp Khắc Khắc là quá tàn bạo đẫm máu, cần phải xử tội Tiết anh Phó Liễu.




Bọn nha hoàn vội đi chuẩn bị chậu vàng, khăn mặt, xà bông thơm để hầu hạ nhà ngoại thái thái rửa tay.



Từ Vương thị năm nay mới hơn ba mươi tuổi đã là bà ngoại, nên vẫn có chút hưng phấn. Sau khi bà rửa sạch tay, ôm Phó Trường Nhạc hôn hôn lại thơm thơm không ngừng, rồi lại muốn thơm miệng bé liền bị Từ Xán Xán ngăn cản: “Nương, cẩn thận không Trường Nhạc trét nước miếng cho đấy!” “Mẹ biết con không muốn mẹ hôn môi thằng bé chứ gì!” Từ Vương thị nhìn thấu ý đồ của con gái, nhưng cũng không đi thơm miệng cháu ngoại nữa, mà là nghiêm túc hỏi Từ Xán Xán: “Thằng bé rốt cuộc gọi là Phó Trường Nhạc, hay là Phó Thụy?”



Từ Xán Xán người như không xương dựa vào người mẹ nói: “Hoàng thái tôn tên một chữ là Thụy, là Phó Thụy, Trường Nhạc là tên ở nhà thôi!”



“À.” Từ Vương thị đã hiểu ôm Phó Trường Nhạc trong lòng, mắt quét 1 vòng thấy trong phòng toàn người hầu, nói chuyện không tiện, liền thấp giọng nói: “đi vào phòng ngủ của con, mẹ có việc muốn nói!”



Từ Xán Xán đem phó Trường Nhạc đưa cho Chu Nhan, rồi đưa mẹ vào trong phòng.



- ----------------------



Hai mẹ con ngồi cạnh nhau trên giường, Từ Vương thị thấp giọng hỏi: “Trường Nhạc đã đầy tháng, con và con rể cũng nên lại làm chuyện kia đi thôi?”



Từ Xán Xán tiếng nhỏ như muỗi mà đáp “Dạ” 1 tiếng. Tuy rằng nàng cũng vẫn giúp Phó Dư Sâm giải tỏa, nhưng cũng chân chính không thể bằng cách trực tiếp như thế kia.



Từ Vương thị nhìn con gái: “Tâm sự với mẹ thì có gì mà ngượng?”



Bà ghé sát vào bên tai Từ Xán Xán, thấp giọng nói: “Lúc con sinh cũng là to, hơn 3,5kg, nên sau khi sinh con thì nơi đó của mẹ có chút lỏng khiến việc vợ chồng không được thỏa mãn. Cha con mới vào núi Tây Hạp hái ít thảo dược, điều chế cho mẹ một loại thuốc viên gọi là hương nhuỵ súc âm hoàn. Mỗi ngày con dùng 1 viên, vừa có tác dụng bôi trơn kháng viêm, còn giúp se khít lại nơi đó giúp việc vợ chồng thích ý hơn……” (editor: ồ ồ, ngày xưa thầy lang xịn thật á nha!) Ai, chẳng qua là vì con rể chỉ ưa thích mỗi con gái mình, bằng không thì sao bà lại phải nói chuyện này với con gái chứ?



Từ Xán Xán nghe được mặt đỏ tai hồng, thấy mẫu thân nói xong, liền liếc mẹ mình một cái, nói: “Nương có mang cho con luôn không?” trên thực tế nàng mới mười bảy tuổi, khôi phục cũng nhanh a, không nhất định cần dùng tới, nhưng mà có thì vẫn hơn……



Từ Vương thị thấy con gái nghe lời, không khỏi mừng rỡ lập tức từ trong tay áo lấy ra một cái bình sứ trắng đưa cho Từ Xán Xán: “Chính là cái này!”



Từ Xán Xán mở nút ra ngửi ngửi, thấy có mùi hoa thanh đạm cùng mùi lá thảo dược quyện vào nhau, tựa như mùi nước lá đậu nành dùng để rửa mặt buổi sáng dịp Tết Đoan Ngọ ở quê nhà Uyển Châu.



Đến chạng vạng, để Từ Vương thị cùng Tôn Khải gia trông hoàng thái tôn Phó Trường Nhạc, Từ Xán Xán sai Chu Nhan Bích Vân ngâm hoa hồng cho nàng tắm, lại dùng dầu hoa hồng mát xa mặt, cuối cùng đắp mặt nạ làm từ sữa bò trộn bột ngọc trai, sửa soạn chính mình thật tốt.



Sau khi tắm rửa mát xa xong, Từ Xán Xán lại đánh răng súc miệng rồi ngậm trà thơm, trang điểm kỹ càng tinh tế, thay quần áo mới chải đầu lại lần nữa, đến khi nhìn mình trong gương thấy quả thật rất đẹp mới hài lòng.



Trần ma ma đã để nữ đầu bếp chuẩn bị xong xuôi các nguyên liệu nấu ăn, sai người đến hỏi khi nào Thái Tử phi muốn dùng bữa.



Từ Vương thị thấy thế liền cáo từ.



Từ Xán Xán tiễn mẫu thân xong, phân phó Chu Tước: “Sai Phó Xuân đi xem xem Thái Tử điện hạ trở về chưa!”



Chu Tước đáp “Vâng”, vừa muốn đi ra ngoài, gã sai vặt Phó Xuân đã lại đây bẩm báo: “Thái Tử Phi, Thái Tử điện hạ đã trở lại!”