Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 52 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Ở hai bên hành lang hoa và cây cảnh sum suê, cành lá xanh biếc leo lên

cây cột màu đỏ mang đến cảm giác tràn đầy sức sống; trong vườn các loài

hoa màu tím đậm, tím nhạt, đỏ chót, đỏ thẫm, hồng nhạt, vàng nhạt, vàng

sẫm và hoa hồng hoa trắng thi nhau đua nở tản ra mùi thơm thấm vào ruột

gan; một bụi bạc hà rậm rạp xanh biếc chập chờn đu đưa trong gió sau giờ ngọ. Những thứ này vốn là thứ ngày xưa Từ Xán Xán cảm thấy thích nhất

nhưng hôm nay nàng lại không hứng thú tiếp tục vội vã đi về phía trước.



Nàng vừa đi vừa lặng lẽ giơ cánh tay lên, thấy mùi hôi trên người đã

nhạt bớt nhưng nếu cẩn thận để ý vẫn có thể ngửi được. Từ Xán Xán đang

suy nghĩ: Chờ một chút nữa mình phải tìm một cách biện giải cho mình mới được, hay là nói mình cũng không biết vì sao lại bị hôi nách, có lẽ là

bởi vì đêm qua dùng nước tỏi chấm thức ăn? Lúc này đã là sau giờ ngọ rồi mà nàng còn chưa được ăn cơm trưa, sáng sớm ở nhà ăn ít đồ đã sớm tiêu

hóa hầu như không còn. Từ Xán Xán đói bụng đến mức ngực dán với sau lưng nhưng cũng đành phải nỗ lực kiên trì. Nàng cảm thấy với tính tình của

đại bá, nếu biết tin tức mình đã bị loại ngay vòng thứ nhất, chắc là vẫn đang tức giận đây! Đến khi chân chính đối mặt đại bá, Từ Xán Xán mới

biết mình nghĩ lầm rồi, nàng đã đánh giá thấp trình độ tức giận của đại

bá.



Cây cối trong Thanh Tâm viện xanh um tươi tốt, rất râm mát, Từ Xán Xán

đi quá nhanh nên giờ đã ra một thân mồ hôi, khi đi dưới bóng cây rập rạp vào Thanh Tâm viện, nàng lập tức lạnh run cả người cực kỳ khó chịu. Cửa nhà chính mở rộng, hai tiểu nha hoàn đứng hai bên trước cửa, Từ Xán Xán ngẩng đầu một cái lập tức thấy đại bá và đại nương đang ngồi hai bên

tháp tử đàn, biểu hiện trên mặt đều rất ngưng trọng. Trong ngực Từ Xán

Xán lộp bộp một tiếng, bước chân dừng lại ngoài cửa. Nhưng nàng vẫn cố

lấy dũng khí đi vào —— dù sao, làm người thì phải chịu trách nhiệm về

hành vi của mình.



Nàng vừa đi tới trước tháp, đầu gối cong xuống muốn quỳ tạ tội. Ai ngờ

nàng chưa kịp quỳ xuống, Từ Đình Hòa đã lập tức đứng dậy vung lên một

cái tát. Một trận gió theo âm thanh nhanh chóng mà đến, Từ Xán Xán bị

tát một cái ngã trên mặt đất, gò má trái nóng hừng hực, Từ Xán Xán cảm

giác lỗ tai mình đang kêu ong ong, nàng ngã trên đất vuốt bên má đã sưng lên của mình không nói một lời. Từ Đình Hòa nhìn cháu gái yếu ớt trên

đất cũng không nâng dậy, chậm rãi nói:



- Ngươi biết vì để cho ngươi tiến cung, ta đã chi bao nhiêu bạc không

hả? Càng không cần phải nói lãng phí thời gian công sức để tìm những mối quan hệ kia! Tôn công công truyền lời, nói ngươi bị hôi nách, ngươi

chừng nào thì bị hôi nách rồi hả? Tiểu tiện nhân ngươi đang giở trò gì

hả!



Ông ta quả thực nhìn cũng không muốn nhìn Từ Xán Xán, cũng không bao giờ nghĩ nàng phong tư xuất chúng lỗi lạc bất phàm nữa, lúc này Từ Xán Xán ở trong mắt ông ta quả thực như một bãi bùn. Từ Xán Xán bò dậy từ dưới

đất, chịu đựng tiếng ong ong vang lên trong lỗ tai, một lần nữa đoan

đoan chính chính quỳ xuống. Nàng có thể nhắm mắt làm ngơ thể hiện thời

khí nhất thời, nhưng đại bá là tộc trưởng Từ thị Uyển Châu, người một

nhà nàng đều nằm trong tay ông ta. Trong lòng nàng tự nói với mình:

Chuyện lần này nàng thật có sai, nhịn một chút, lại nhịn một chút...



Từ Hàn thị thờ ơ lạnh nhạt nửa ngày, thấy Từ Xán Xán quả thực đã bị

nghiêm phạt giáo huấn, bèn tìm một cơ hội gọi Mai Tuyết đến, phân phó

nói:



- Đưa Nhị cô nương đến nhà kề nàng thường nghỉ nghỉ một lát đã!



Mai Tuyết liếc mắt nhìn Từ Đình Hòa, thấy ông ta không phản đối, bèn đỡ

Từ Xán Xán lên đi ra nhà chính. Bích Vân bị tiểu nha hoàn ngăn trở bên

ngoài, lúc gấp rút muốn chết thì thấy Mai Tuyết giúp đỡ Từ Xán Xán đang

sưng đỏ cả mặt đi ra, trong lòng khẩn trương, lập tức ngồi xổm phía

trước Từ Xán Xán cõng Từ Xán Xán lên. Sau khi an trí Từ Xán Xán nằm trên giường trong gian tối, Bích Vân muốn đi ra ngoài lấy cho nàng chút nước đá và thức ăn, không ngờ vừa ra cửa phòng đã bị Tần ma ma thân tín của
nghe, cảm thấy như Phó Đoàn luyện không thích nói nhảm so với những

người mồm miệng khéo léo kia mạnh hơn gấp bội.



Thái tử thiếu sư Lam Thiếu Kỳ không giống Đinh Tu Bình là đại nho đương

thời, ông xuất thân từ đệ nhất thế gia Trịnh Châu Lam thị ở Đại Lương,

đối với việc Phó Dư Sâm bái phỏng, ông hoan nghênh mang theo vẻ rụt rè,

nhưng khi hàn huyên với Phó Dư Sâm một lúc, bèn hàm súc nói rằng cháu

gái của mình rất có tri thức hiểu lễ nghĩa. Phó Dư Sâm mỉm cười:



- Như vậy vừa lúc, biểu đệ ta là Thế tử Duyên Ân Hầu Chu Anh đang trong độ tuổi kết hôn, cô cô ta còn đang sốt ruột tìm hôn sự cho hắn đấy!



Lam Thiếu Kỳ: “...” Vội vàng ngăn lại trọng tâm câu chuyện. Ông tỉ mỉ

nuôi con gái không phải là muốn gả cho một tên ăn chơi trác táng đâu!

Đến cuối cùng, ông lại hàm súc biểu đạt trung tâm với Phó Dư Sâm:



- Bộ tộc Lam thị xin nghe theo Đoàn luyện sai phái!



Ông ta còn một lời ngầm nói ra: Chỉ cần Phó Dư Sâm là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, Lam thị sẽ ủng hộ chàng! Vĩnh Yên đế đưa ông ta cho Phó Dư Sâm, là muốn ông ta đại biểu bộ tộc Lam thị ủng hộ Phó Dư Sâm, đến lúc

này rồi, trước hết ông ta vẫn phải biểu đạt trung tâm mới được.



Thái tử thiếu bảo Sướng Tử Anh là bạn tri kỉ bạn tốt của Phó Vân Chương. Nhìn qua ông như một lão già gầy còm, chỉ nhìn một cách đơn thuần bề

ngoài và cử chỉ ai cũng đoán không được ông lại là Binh bộ Thượng Thư

xuất thân võ tướng! Ông chỉ nói với Phó Dư Sâm một câu nói:



- Từ nay về sau, Đoàn luyện chính là chủ tử của Sướng Tử Anh ta!



Từ nhà Sướng Tử Anh đi ra, Phó Dư Sâm lại cưỡi ngựa vào cung gặp Vĩnh

Yên đế. Trong lòng chàng còn có tâm sự, đối với chuyện của bọn Đinh Tu

Bình chỉ giản đơn nói vài câu, không có nhiều lời. Vĩnh Yên đế thấy

gương mặt hắn uể oải cũng không hỏi thêm nữa. Hoàng Lang chỉ huy bọn

Thái giám bày xong ngự thiện. Ngự thiện thực ra là bữa cơm có vài món ăn hâm nóng, đã sớm làm xong đặt ở đó, ăn cũng không có mùi vị gì. Phó Dư

Sâm vốn ăn ít, thức ăn như vậy càng khó nuốt nên cũng chỉ tùy ý ăn một

chút rau rồi buông đũa xuống và uống thêm hai chén cháo gạo tẻ.



Chờ chàng ra cung hồi phủ, đã là đêm khuya. Phó Dư Sâm mệt mỏi ngồi trên tháp trong thư phòng, trước hết hỏi Phó Liễu tình huống của Từ Xán Xán. Khi chàng biết Từ Xán Xán bị Từ Đình Hoà đánh một bạt tai, cảm thấy

giận dữ nhưng không nói lời nào. Phó Liễu thấy vẻ mặt chàng không bình

thường cũng không dám lên tiếng, lẳng lặng đứng ở một bên. Sau một lúc

lâu, Phó Dư Sâm nói:



- Chuẩn bị bút mực đến đây!



Chàng chỉ viết một câu trên giấy—— “Sáng mai tụ tập nhân thủ vạch tội Từ Đình Hòa”.



Phó Liễu cầm giấy viết thổi khô mực, gấp lại bỏ vào trong phong thư. Phó Dư Sâm thản nhiên nói:



- Bảo Cận Vĩ Hoán đưa đi!



Phó Liễu đáp “Vâng” xong lui xuống. Cận Vĩ Hoán là chủ quản Ngự Sử đài,

công tử để cho hắn đi làm chuyện này, đại bá Từ cô nương sợ là phải chịu khổ rồi! Phó Quế đến rót trà cho công tử, phát hiện công tử ngồi trên

tháp ngẩn người nhìn chén trà trầm tư, nghĩ là công tử đang suy tư quốc

gia đại sự, bèn lặng lẽ lui xuống. Hắn không biết là Phó Dư Sâm đang rối rắm xem có đi thăm Từ Xán Xán hay là không đây.