Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 54 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Phó Liễu nằm ngửa hình chữ “Đại” trên nóc nhà đối diện Từ gia, lắng nghe

động tĩnh chung quanh, để đúng lúc phát hiện bất cứ tình huống cái gì

bất lợi cho công tử. Tiếng gà gáy liên tục truyền đến từ xa xa, bóng đêm từ từ tan dần, mấy vì sao tô điểm trên bầu trời xanh đen thăm thẳm, Phó Liễu cảm nhận được gió mai mát mẻ thổi qua mặt nhưng hắn không thấy

lạnh. Từ lúc Phó Dư Sâm vào phòng Từ Xán Xán, chàng vẫn ở chỗ này, những vệ sĩ khác cũng đều ẩn lấp ở bốn phía Từ gia để canh chừng. Từ khi hắn

được Quốc công gia lựa chọn cho công tử, công tử đã trở thành trời của

hắn. Vì công tử, hắn tình nguyện trả giá tất cả, đương nhiên bao gồm cả

mạng sống. Phó Liễu chậm rãi hít một hơi: Nên đi đánh thức công tử rồi!



Lúc này Phó Dư Sâm đang mặc cả y phục nằm nghiêng trên giường Từ Xán

Xán, đắp chăn mỏng của Từ Xán Xán, trong lòng còn ôm Từ Xán Xán. Từ Xán

Xán đang ngủ say, trán tựa trước ngực Phó Dư Sâm, thân thể cong cong như con tôm núp trong lòng Phó Dư Sâm. Tay Phó Dư Sâm nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng. Tóc Từ Xán Xán hơi cứng, một nắm tóc dài trong tay chàng nặng

trịch mát lạnh, tản ra mùi hương mai vàng nhàn nhạt. Tay chàng đón tiếp

tục dời xuống dưới, cách trung y mỏng manh xoa tấm lưng mượt mà của Từ

Xán Xán. Cách một tầng y phục dù sao cũng không thỏa mái, chàng xốc

trung y Từ Xán Xán lên, từ phía sau lưng với vào trong, chậm rãi vuốt ve từ trên xuống dưới.



Từ Xán Xán nhìn thon thả nhưng trên lưng lại có thịt, tay chạm vào cảm

thấy ấm áp mềm mại, làm chàng không nhịn được nhéo vài cái. Cảm giác sờ

vào đầy đặn mềm là thể nghiệm xa lạ với Phó Dư Sâm, bản thân chàng thực

sự quá gầy, dưới lớp da thật mỏng đều là khớp xương cứng rắn, khi lần

đầu tiên xoa Từ Xán Xán, chàng đã vừa kinh ngạc vừa vui thích, kinh ngạc là vì trông bản thân Từ Xán Xán như gầy teo nhưng lại nhiều thịt thế,

vui thích chính là cảm giác khi sờ vào rất thoải mái. Tay chàng theo

đường cong thân thể Từ Xán Xán trượt xuống phía dưới, lúc tới vòng eo Từ Xán Xán, lại nhịn không được nhéo nhéo thịt mềm trên lưng Từ Xán Xán.

Mông Từ Xán Xán nhìn không lớn nhưng thịt cũng không ít, Phó Dư Sâm sờ

soạng một lúc, nghĩ mông Từ Xán Xán giống như một quả đào nho nhỏ. Tay

chàng đưa vào tiết khố Từ Xán Xán, vuốt ve mông Từ Xán Xán, cảm thấy

thật mềm mại mượt mà. Phó Dư Sâm cố gắng kiềm chế ý muốn chạm vào ví trí tư mật của Từ Xán Xán, tay nhéo trên mông Từ Xán Xán một cái.



Chắc là do Từ Xán Xán cảm nhận được đau đớn, “Ngô” một tiếng, chân tay

giật giật nhưng lại không lên tiếng nữa. Trong nháy mắt thân thể Phó Dư

Sâm căng thẳng —— tay Từ Xán Xán vừa lúc để ở bộ phận nhạy cảm đã cứng

rắn từ lâu của chàng. Từ Xán Xán mơ hồ có tri giác, nhưng lại không tỉnh hẳn. Tay nàng tùy ý bắt một cái, lại cách y phục sờ vào một vật ấm áp

cứng rắn. Đầu óc của nàng còn đang chậm chạp hoạt động, nhưng bàn tay

lại cố gắng cầm nắn vật kia, nhưng làm thế nào cũng không nắm hết. Từ

Xán Xán đang lúc mông lung bèn cố sức xoa nắn.



Trước khi Phó Dư Sâm phát ra tiếng rên rỉ, nàng vẫn vừa xoa vừa bóp,

thong thả nhưng kiên trì làm động tác máy móc. Phó Dư Sâm giống như


- Cô nương, nô tỳ đã đưa tin cho Phó Liễu rồi, buổi chiều là có thể thu được hồi âm, cô nương hãy yên tâm!



Trong lòng Từ Xán Xán lúc này mới được trấn an, nhưng nước mắt vẫn rơi

không ngừng như cũ. Nàng căn bản là không nghĩ ra, tại sao Phó Dư Sâm

phải quyết tuyệt chạy trối chết như vậy.



Từ Đình Hòa bị quần thần vây công, Vĩnh Yên đế và chàng thân cận hơn,

Phó Dư Sâm đều đã thực hiện được những mục tiêu này nhưng chàng lại

không sung sướng! Chàng ngồi trên đài cao nơi huấn luyện ở quân doanh,

lẳng lặng nhìn binh lính đều nhịp biểu diễn thuật bắn súng cho chàng

xem, trên thực tế trong lòng chàng đang cuộn trào song lớn. Phó Dư Sâm

đang suy nghĩ: khi nào thì mình bắt đầu thích Từ Xán Xán nhỉ? Chàng nhớ

lại tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Từ Xán Xán. Trong trí nhớ đó là

chạng vạng một mùa xuân, lúc mặt trời chiều ngã về tây chàng mới rời

khỏi Đại doanh Uyển Châu đi trấn Lạo Hà —— Chu Anh nghe được trấn Lạo Hà có một vị đại phu họ Từ, rất có danh tiếng trên phương diện trị liệu

không dựng không dục và không cứng. Chàng vào trấn Lạo Hà, vừa từ một

ngõ hẻm quẹo ra đường cái, một thân thể nho nhỏ đụng vào trong ngực của

chàng, vừa thơm lại vừa mềm mại nhỏ nhắn, đầu mới đến xương quai xanh

chàng! Trong tiếng kinh hô của tiểu tỳ nữ bên cạnh, một đôi tay mềm nhỏ

bé cách y phục để lên lồng ngực của chàng. Chàng cúi đầu nhìn cô bé này, cô bé này cũng ngửa đầu nhìn chàng. Lúc bốn mắt nhìn nhau, chàng phát

hiện nàng ngày thường cực kỳ xinh đẹp, da thịt tuyết trắng nõn nà, mặt

mày tinh xảo như tranh vẽ, cặp mắt đào hoa dịu dàng đầy nước, môi mềm

mại đỏ bừng bởi vì kinh ngạc mà hơi mở ra —— trong nháy mắt làm chàng

muốn hôn lên đó. Sau khi đi mấy bước, chàng không tự chủ được quay đầu

nhìn lại, thiếu nữ vừa lúc cũng quay đầu nhìn chàng, hai người bốn mắt

nhìn nhau lần thứ hai. Phó Dư Sâm rõ ràng thấy nàng đỏ mặt. Sau khi đi

xa, Phó Dư Sâm mới nhớ tới: Cô bé kia đụng vào trong ngực chàng, mà

chàng lại không có nôn mửa!



Hôm nay đến phiên Phó Dương trực, hắn dùng khay bưng chén trà nhỏ lên

đài cao. Phó Dư Sâm tùy ý nhận trà rồi uống một hớp, nước trà nóng hổi

như một con rồng lửa chui qua cổ họng, Phó Dư Sâm cố nén để chén trà

xuống trường án, từ đầu đến cuối cũng không toát ra dị trạng. Sau một

lát, cổ họng hết nóng sưng đau đớn, Phó Dư Sâm lại uống liên tiếp vài

ngụm nước lạnh, nhãn thần đạm mạc như trước. Chàng còn đang nghĩ tới Từ

Xán Xán. Phó Dư Sâm lặng lẽ nghĩ: Ta sợ là không thể sinh hoạt vợ chồng, không có khả năng sinh dục, nếu cưới Từ Xán Xán, chẳng phải là hại nàng suốt đời?