Quá Trình Dưỡng Thành Đố Hậu

Chương 78 :

Ngày đăng: 14:24 30/04/20


Lúc này Tôn Hoài Vũ mang theo viện phán Thái Y viện Phong Địch bước vào.



Người có địa vị cao như Phó Dư Sâm lại ra mặt nhân nhượng trước người có địa vị thấp như Phong Địch vào thiên điện.



Vĩnh An đế đang ngủ ở trên nhuyễn tháp.



Ánh nắng mặt trời vào buổi chiều mãnh liệt xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, làm cho khuôn mặt khô gầy của ông hiện lên vẻ vàng đen trong suốt, phía dưới con mắt nhắm chặt có thể nhìn thấy quầng đen, môi cũng biến thành đen tím, nhìn chính là bộ dáng không còn sống được bao lâu.



Phó Dư Sâm ngồi trước tháp nhìn ông, trong lòng có chút khó chịu.



Vì tránh cho phát sinh biến cố ngoài ý muốn, rõ ràng hắn mong chờ Vĩnh An Đế sớm ngày về cực lạc, nhưng bây giờ thấy Vĩnh An Đế bệnh triền miên không dứt, trong lòng Phó Dư Sâm có chút chua xót—— đây là một người luôn luôn hết sức bảo vệ hắn, bồi dường người cha tầm thường của hắn!



Ba năm trước đây, mười lăm tuổi, hắn bị Thư thị hãm hại, là Vĩnh An Đế đem hắn giao cho phụ thân, để phụ thân dẫn hắn rời khỏi Biện Kinh, cho dù lúc đó ông nghi ngờ hắncấu kết với sủng phi của ông!



Ba năm sau, vì Vĩnh An Đế tuyên triệu, hắn trở về Biện Kinh, là Vĩnh An Đếtriệu hắnđến bên người, cho hắn vô vàn sủng ái và tín nhiệm sâu sắc, để hắn ở triều đình Biện Kinh sinh tồn vững chắc, trở thành Phó đoàn luyện tay nắm binh quyền!



Đối với hắn mà nói, tồn tại của Vĩnh An đế gần giống với phụ thân.



Tuy rằng hắn muốn thay thế Vĩnh An đế để trở thành chủ nhân của quốc gia nhưng mà Phó Dư Sâm cũng không nguyện ý Vĩnh An đế rời đi vào lúc Đại Lương bấp bênh.



Phó Dư Sâm biết tâm sự của Vĩnh An Đế, hắn muốn nhìn thấy nhất chính là Phó thị có người kế tục, sợ nhất bộ tộc Phó thị bị chặt đứt hương khói, chặt đứt tông miếu tế tử!



hắn cũng không biết bản thân và Từ Xán Xán có sinh ra được đời tiếp theo hay không, nhưng chờ khi hắn hoàn toàn khống chế được triều chính, hắn và Từ Xán Xán nhất định sẽ cố gắng!



Phong Địch chẩn đoán xong, cũng chỉ nói bốn chữ —— "Miệt mài quá độ".



Sau khi đưa Phong Địch rời khỏi, Phó Dư Sâm rời thiên điện đi vào chính điện, bảo nữ quan, thái giám và cung nữ hầu hạ lui ra, chỉ giữ lại hai thái giám thân tín của Vĩnh An Đế là Hoàng Lang và Tôn Hoài Vũ.



hắn trực tiếp mở miệng hỏi nói: "hiện nay Quan gia sủng ái tần phi nào?"



Làm thái giám, Hoàng LangvàTôn Hoài Vũ chỉ dựa vào duy nhất Vĩnh An đế, bởi vậy bọn họ cũng đồng ý Vĩnh An đế sống lâu trăm tuổi. Thấy bây giờ Phó đoàn luyện có tâm Chu Anhn thiệp, tất nhiên trong lòng bọn họ vỗ tay tỏ ý vui mừng rồi.


Từ Thuận Hòa vẫn chưa xuất phát, mưa càng lúc càng lớn, cuối cùng mưa to như trút nước, nước ở trong sân đã thành một dòng sông.



Từ Xán Xán thấy mưa quá lớn, khuyên bảo phụ thán không nên ra ngoài.



Vì chuyện của nữ nhi, Từ Thuận Hòa cũng không nghe khuyên bảo, mặc áo tơi và mang guốc gỗ cao mang theo Thường Liễu ra ngoài.



Chuyện tình trên đời chính là khéo như vậy, Từ Thuận Hòa xuất môn không bao lâu thìTừ Đình Hòa cũng mạo hiểm mưa to vội vàng mang theo chủ quản Nội vụ phủ Tân Đình Quân và đại thái giám Tôn Hoài Vũ đến đây.



Biết được đệ đệ không có ở nhà, Từ Đình Hòa cũng không nóng nảy—— tình thế cấp bách cũng không sốt ruột, dù sao đêm nay Từ Xán Xán cũng phải nâng đến phủ Quốc Công, ông cũng không định phản đối.



Nhân lúc đệ đệ không có ở nhà, đệ muội cũng không thích hợp tiếp đãi nam khách, Từ Đình Hòa liền đảo khách làm chủ, chiêu đãi Tân Đình Quân và Tôn Hoài Vũ ngồi xuống dùng trà.



Bích Vân mượn danh nghĩa giúp đỡ Tiểu Hương dâng trà nên nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại của Từ Đình Hòa, trái tim nhỏ vui mừng đến đập bình bịch, tìm cơ hội lẻn ra ngoài.



Nàng cực kỳ vui mừng, chạy vội vào sương phòng phòng ngủ, nhào vào trong lòng Từ Xán Xán đang ngồi trên giường thêu khăn cho Phó Dư Sâm, áp đảo Từ Xán Xán trêngiường, đè nặng âm thanh nói:" Đêm nay cô nương sẽ động phòng! Đêm nay, cônương, sẽ, động phòng!"



Bích Vân cũng có một thân hình đầy thịt, Từ Xán Xán bị nàng ép đến mức thở khôngnổi, thở hồng hộc giãy dụa, cuối cùng đẩy được Bích Vân sang một bên.



"Rốt cuộc làm sao vậy?" Từ Xán Xán hít sâu mấy hơi, mở miệng hỏi Bích Vân.



"Cho dù nô tỳ nặng thì cũng là con gái, làm sao có thể nặng bằng công tử?" Vẻ mặt Bích Vân không phục, lập tức chuyển đề tài," cô nương, đêm nay người phải động phòng hoa chúc!"



"..." Mặt Từ Xán Xán nháy mắt trở nên đỏ bừng, "Đùa... Đùa giỡn cái gì..."



Bích Vân dùng sức ôm lấy nàng, đem tất cả nước mưa bị dính vào trên mặt cọ ở trước ngực Từ Xán Xán: "thật sự ! Là thật !" Thừa dịp cô nương vẫn chưa gả đi, nàng nên thân cận hơn; nếu chờ buổi tối cô nương bị nâng qua, nàng có mấy lá gan cũng khôngdám đùa giỡn cô nương, không, là thiếu phu nhân!



Nghe Bích Vân nói xong, cả người Từ Xán Xán đều ngây dại, vô hạn vui mừng dâng trào lên, ngược lại làm nàng đứng yên tại chỗ.



trên người Từ Xán Xán mặc áo tay hẹp trắng thêu hoa Tịnh Đế, đóa hoa trước ngực bị Bích Vân cọ nước mưa rất nhạt, nàng cũng thèm để ý đến.



thật sự đến giờ phút này, trong lòng nàng ngược lại nghĩ: nguy rồi, buổi tối vẫn chưa tắm rửa!