Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 10 : Dạy vợ (3)

Ngày đăng: 19:56 19/04/20


Hoán Hạ chỉ huy đám tiểu nha đầu dọn cơm, thấy Nhuận Thu bên kia giúp cô nương rửa tay, liền giòn giòn giã giã nói: “Mời cô nương dùng cơm!”



Hàn Anh ngồi trên ghế có phủ gấm thêu hoa, nhận chiếc đũa Hoán Hạ đưa tới, nhìn sang bàn cơm.



Hoán Hạ cười đọc tên món ăn: “Món ăn mặn có hai món: thịt hươu nướng cùng vịt xào măng mùa đông, đồ ăn có sẵn là hai món: dương xỉ non xào nấm, canh sườn nấu với táo đỏ, cẩu kỷ.”



Nghe Hoán Hạ đọc tới món canh sườn nấu với táo đỏ, cẩu kỷ, Hàn Anh nhìn về phía Từ ma ma.



Từ ma ma mỉm cười: “Đây là nấu theo đơn thuốc Trần đại phu đưa, cô nương nếu không muốn cô gia tức giận, thì nên ăn hết đi!”



Hàn Anh: “... Múc một chén nếm thử đi!” Nàng không phải sợ Phó Tạ, mà là ngại phiền toái, chẳng muốn đụng chạm đến hắn.



Nếm thử một miếng canh, Hàn Anh cảm thấy hương vị cũng tạm được, không phải như mình tưởng tượng, do đó đã uống hết một chén.



Sau giờ ngọ là thời gian thoải mái nhất trong một ngày, ánh mặt trời ôn hòa từ cửa sổ mở rộng chiếu vào, chiếu vào giường quý phi phía trước cửa sổ. Hàn Anh dựa vào gối mềm, trong tay cầm quyển truyện lịch sử, đọc tác phẩm “lục đế bản kỷ”.



Hàn Anh thích thể loại tình cảm nồng nàn, cơm trưa ăn hơi no bụng, ánh mặt trời sau giờ ngọ quá ôn hòa, mà “lục đế bản kỷ” lại vô cùng buồn tẻ, cho nên không bao lâu Từ ma ma ngồi ở một bên đóng đế giày liền phát hiện cô nương nhà mình ngủ mất rồi.



Bà cẩn thận đứng dậy đắp chăn cho Hàn Anh, sách cầm để ở một bên, đợi mọi việc thoả đáng lúc này mới tiếp tục làm việc.



Hàn Anh đang ngủ rất ngon thì bị Từ ma ma kêu dậy.



Từ ma ma thấy nàng tỉnh, vội vàng sai Hoán Hạ: “Nhanh đi lấy chén canh tới đây cho cô nương uống!”



Hàn Anh mơ mơ màng màng bị Từ ma ma đút uống một chén canh ngọt, lúc này mới tỉnh táo lại: “Ma ma, đây là canh gì?”



Từ ma ma cười: “Song hồng canh.”



Hàn Anh chớp chớp mắt to: “Canh gì?”



“ Hồng bì cùng táo đỏ thêm chút ngân nhĩ nấu thành canh, bổ huyết lại đẹp da” Từ ma ma cầm trong tay một áo choàng lông chồn tuyết đỏ thẫm khoác trên người nàng, “Phó Bình tới đây báo, nửa canh giờ sau sẽ xuất phát. Cô nương lên giường thay quần áo nhé?”



Hàn Anh: “... Mỗi ngày bổ, lại bổ đến xảy ra vấn đề rồi!”



“Cô nương không nên nói bậy!” Từ ma ma thấy Tẩy Xuân đã đóng cửa sổ lại, liền đỡ Hàn Anh đi ra sau tấm bình phong thay quần áo.



Hàn Anh sai Tẩy Xuân lấy một bộ váy áo quen thuộc màu xanh nhạt thêu hoa lê ở cổ tay áo, lại phân phó Nhuận Thu lấy một đôi trâm cài tóc khắc hoa lê, lúc này mới bắt đầu rửa mặt thay y phục.


Hàn Anh cầu khẩn, nước mắt lưng tròng nhìn Phó Tạ, nhìn đáng thương cực kì, làm trái tim Phó Tạ có chút đau. Hắn cứng rắn nói: “Hành vi không ngay thẳng, đánh mười bản.”



Hàn Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn Phó Tạ không biết từ chỗ nào mà xuất ra thanh trúc bản, bộ dạng giả bộ đáng thương, giả bộ mảnh mai đều quên hết: “... Huynh đánh muội? Cha ta mẹ muội cũng không đánh muội!”



Mắt phượng Phó Tạ tĩnh mịch, tay phải cầm thanh trúc, ở trong tay trái gõ một cái.



Hàn Anh sợ đau nhất, lúc này “ngao” một tiếng chạy ra ngoài, lại bị Phó Tạ nhanh như chớp nắm trở về.



Phó Tạ đè đùi nàng xuống, bờ mông hướng lên trên, ngay cả thanh trúc bản cũng quên dùng, dùng tay đánh xuống bờ mông mập của Hàn Anh.



Ôi! Bờ mông Hàn Anh đầy thịt mềm quá đi.



Hàn Anh “Ngao ngao” gọi: “Ma ma! Ma ma!” Kêu xong liền khóc òa lên: “Ma ma...” Kỳ thật Phó Tạ đánh cũng không đau, nhưng nàng cảm thấy ủy khuất.



Từ ma ma lao đến, nhưng không dám ngăn cản, mắt đỏ cả lên.



Phó Tạ giơ tay lên, đang muốn đánh xuống cái thứ hai, lại nghe Từ ma ma đè thấp tiếng kêu: “Máu! Máu! Cô nương, trên váy đều là máu!”



Hàn Anh sờ mông một cái, sờ được một tay đầy máu, không khỏi ngây dại.



Thấy tình trạng như vậy vậy, Phó Tạ lo lắng cực kỳ, trái tim đập bịch bịch, nhưng vẫn trấn định: “Đi gọi Trần Bình tới!”



Hàn Anh biết là chuyện gì xảy ra rồi, vội nói: “Đừng đi.”



Từ ma ma lập tức cũng hiểu rõ, không khỏi vui vẻ.



Phó Tạ ôm Hàn Anh trong ngực giống như ôm tiểu hài tử, mặt mũi toàn là nước mắt, trầm giọng hỏi: “Làm sao vậy?”



Hàn Anh không nói lời nào, từ trong lòng ngực của hắn giãy giụa, trực tiếp đi vào phòng ngủ.



Phó Tạ lo lắng nhìn bóng lưng của nàng, không nói gì.



Từ ma ma vẻ mặt vui mừng thấp giọng nói: “Cô gia, cô nương đại khái là quý thủy tới!” Cái này tốt rồi, cô nương rút cuộc trưởng thành, là đại cô nương!



Phó Tạ: “...”



Hắn mang theo vẻ mặt bị sét đánh rời đi.