Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 12 : Triều phủ
Ngày đăng: 19:56 19/04/20
Hàn Anh ngồi ngay ngắn ở trong kiệu, trong tay cầm một cái đồng hồ cát mạ vàng cùng một cái gương khắc hoa sen, ngồi ngắm mình trong đó, cảm giác mình lớn lên thật sự là ngọt ngào động lòng người, trông rất xứng đôi với Phó Tạ.
Đoạn đường này đi liền một mạch, thấm thoát đã tới mùa hoa hồng nở, Uyển Châu trồng nhiều hoa hồng, bên trong Triều phủ cũng trồng không ít hoa hồng, có thể nói trong phủ khắp nơi đều tỏa hương hoa hồng.
Hàn Anh buông cái gương xuống, nhẹ nhàng ngửi ngửi hương hoa hồng nồng đậm được gió thổi qua màn kiệu, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, nếu nhìn thấy nữ quyến trong Triều phủ thì nên làm thế nào.
Vào thành Phó Tạ chỉ thị Phó Bình tới đây truyền lời, nói hắn phải đi ra ngoài vài ngày, nhưng không nói hắn đi đâu, làm gì, mà chỉ dặn dò nàng ở lại Triều phủ một thời gian.
Hàn Anh hỏi Từ ma ma, mới biết được Tri Phủ Uyển Châu Triều Lâm Tông là đường huynh của mẫu thân đã mất của Phó Tạ, phu nhân Diêu thị của Triều Lâm Tông xuất thân từ gia tộc Diêu thị, là hoàng thương ở Biện Kinh. Dưới gối Diêu thị có một trai một gái, nhi tử Triều Minh Vũ đã thành hôn, thê tử là chất nữ Diêu thị, gọi là tiểu Diêu thị; con gái chưa có tên chữ, hôm nay mười bốn tuổi, còn chưa có đính hôn.
Kiệu nhỏ đi vào cửa nội viện, đi được một đoạn thì ngừng lại.
Hàn Anh được Lập Xuân cùng Sấu Đông dìu xuống kiệu.
Nàng sửa sang lại quần áo, mỉm cười nhìn về phía trước, chỉ thấy trước cổng chính nội viện là mấy vị nữ quyến, trong đó mỹ phụ dẫn đầu kia vừa thấy Hàn Anh liền chạy ra đón, mặt mày hớn hở tiếng cười thanh thúy: “Mẫu thân mới hỏi Hàn muội muội tới chưa? Hàn muội muội, mời!”
Lại nói: “Hàn muội muội thật xinh đẹp!”
Hàn Anh thấy nàng chải đầu phu nhân, châu ngọc đầy đầu, quần áo đẹp đẽ quý giá, liền đoán được nàng là thê tử tiểu Diêu thị của Triều Minh Vũ, liền hơi ngượng ngùng mỉm cười quỳ gối hành lễ.
Tiểu Diêu thị tiến lên một bước đỡ nàng: “Hàn muội muội, ta đây không dám! Mời! “
Hàn Anh thấy bên cạnh nàng là một thiếu nữ vóc dáng cao gầy, thần sắc quạnh quẽ xinh đẹp, liền khẽ vuốt cằm xem như lên tiếng chào, theo tiểu Diêu thị tiến vào nội viện.
Dàn xếp xong xuôi, Hàn Anh thư thư phục phục ngồi ở trên giường gấm, phân phó Lập Xuân: “Đi hỏi Phó Bình còn ở Triều phủ không? Nếu còn ở đây, kêu hắn tới gặp ta.” Không biết Phó Tạ vội vàng cái gì, nhưng bằng trực giác, Hàn Anh cảm thấy Phó Tạ nếu như để nàng ở lại Triều phủ, nhất định sẽ lưu lại người chiếu cố nàng.
Quả thật cũng không lâu lắm Lập Xuân liền mang theo Phó Bình tới.
Phó Bình đứng bên ngoài hành lễ, cúi đầu hỏi: “Xin hỏi cô nương có gì phân phó?”
Hàn Anh ôn hòa hỏi một câu: “Công tử các ngươi đến cùng làm cái gì? Bây giờ đang ở đâu?”
Phó Bình: “...”
Hàn Anh thấy hắn không đáp, lập tức chuyển biến sắc mặt, thần sắc ảm đạm thanh âm hơi trầm xuống: “Ta, rất lo lắng hắn...”
Phó Bình thấy cái dạng này của Hàn Anh, trong nội tâm mềm nhũn, rất muốn nói thật: “... Bẩm cô nương... Công tử...”
Thế nhưng hắn nghĩ lại, cũng nhớ tới lần trước Phó An bởi vì tiết lộ hành tung của công tử cho Sấu Đông, tuy rằng Hàn cô nương có nói một câu xin tha nên trừng phạt được giảm phân nửa, cuối cùng Phó An vẫn bị đánh mười đại bản.
Phó Bình nghĩ tới đây, lời nói sắp thốt ra lập tức ấp a ấp úng: “... Nô tài không biết.”
Hàn Anh đã hiểu. Lần trước Phó Tạ bởi vì nàng không có đánh Sấu Đông, nhưng Phó An vẫn không tránh được, tuy rằng nàng có biện hộ để giảm hình phạt, nhưng vẫn bị đánh mười đại bản... Xem ra, đối với Phó Tạ, vẫn là gánh nặng đường xa mà nàng còn cần tiếp tục cố gắng!
“Được rồi “ nàng khoát tay áo nói, “Lập Xuân, cho Phó Bình một xâu tiền đồng mua rượu uống!”