Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 127 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


Giữa trưa, Phó Tạ ở trong khách sảnh ngoại thư phòng thiết yến chiêu đãi sứ giả chưởng ấn thái giám Hứa Lập Dương

và Khinh Xa Đô Úy Lưu Thế Bình của Thừa Dận Đế.



Sau khi tiệc rượu chấm dứt, Lưu Thế Bình say khướt được Phó An mang đến

khách viện ngủ lại, Hứa Lập Dương thì theo Phó Tạ đi nội viện trong phủ

điện soái.



Vừa mới vào nội viện, Hứa Lập Dương liền thấy một thiếu phụ xinh đẹp tư

thái thướt tha dung nhan kiều diễm mặc áo gấm tơ vàng Vân Nam màu đỏ

thạch lựu và váy xanh nhạt được một đám nha hoàn vây quanh ra đón.



Hắn định thần nhìn lại, thấy thiếu phụ tóc đen như mây mày rậm mi dài,

da trắng như tuyết môi anh đào đỏ tươi, sóng mắt như nước nụ cười điềm

mật, ngọt ngào, không phải Hàn Anh thì là ai?



Hứa Lập Dương trong lòng vừa mừng vừa sợ, không tự chủ tăng nhanh bước

chân nghênh đón, nhưng phát hiện Phó Tạ đang ở một bên mi mày cau lại

mặt lộ vẻ không vui, hắn buộc lòng phải cố gắng kiềm lại bản thân, chậm

rãi tiến lên, quy củ hành lễ: “Lập Dương gặp qua thiếu phu nhân!”



Phó Tạ ở một bên nhìn Hàn Anh, cũng cảm thấy hai mắt tỏa sáng, A Anh của hắn được hắn tưới nhuần giống như đóa kiều hoa, vừa non nớt vừa kiều

diễm...



Nhưng khi nhìn Hứa Lập Dương quan sát Hàn Anh, Phó Tạ lại cảm thấy trong lòng chua chát, tuy biết Hứa Lập Dương là thái giám, nhưng cũng có phần muốn đánh Hứa Lập Dương một trận, đạp Hứa Lập Dương ra ngoài, xem hắn

còn dám nhìn A Anh của mình nữa hay không...



Hàn Anh bước liên tục nhẹ nhàng đi đến trước người Hứa Lập Dương, giương mắt kỹ càng đánh giá Hứa Lập Dương, thấy vóc dáng hắn dường như cao lớn một ít, rất là thanh tú, nhưng vẫn gầy teo, nhìn tinh anh nhanh nhẹn.



Hứa Lập Dương thấy Hàn Anh quan sát mình tỉ mỉ như vậy, trong lòng không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cái mũi cũng có chút chua xót, liền

cũng nhìn Hàn Anh.



Hắn phát hiện Hàn Anh da thịt nhẵn nhụi khuôn thanh tú, khí sắc vô cùng

tốt, lúc này mới yên lòng lại, rũ mắt xuống mặc cho Hàn Anh quan sát.



Phó Tạ ở một bên rất không cao hứng, thản nhiên nói: “A Anh, còn không mời khách nhân vào?”



Hàn Anh lúc này mới ý thức tới thất thố của mình, vội vàng cùng với Phó Tạ dẫn Hứa Lập Dương đi vào nhà chính.



Hứa Lập Dương sau khi ngồi xuống ở ghế bành phủ gấm dày, giống như vô ý

nhìn một vòng, thấy trong phòng bày biện tinh xảo thoải mái dễ chịu,

biết rõ Phó Tạ chiếu cố Hàn Anh rất khá, cảm thấy đại định, sau khi hàn

huyên vài câu liền chỉ thị tiểu thái giám theo tới dâng lên quà tặng hắn làm cho Hàn Anh.



Hàn Anh ban đầu còn tưởng rằng bất quá là quà tặng nhỏ, liền nhận không

chút khách khí, còn cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn ngươi Lập Dương!”



Đợi nàng nhìn thấy một đám tiểu thái giám lần lượt mang sáu hộp lễ gỗ

nhãn thơm ngát đi vào, lúc này mới phát hiện “Chính là lễ mọn” của Hứa

Lập Dương, cũng không phải lễ mọn thật sự, vội vàng nhìn Hứa Lập Dương:“Lập Dương, ngươi quá khách khí...”
Qua hai mươi mấy ngày xa luân chiến, Vương tử Khắc Lý Mộc suất lĩnh vẻn

vẹn hơn 5000 kỵ binh Tháp Khắc Khắc đầu hàng, Phó quân thừa thắng xông

lên, mạo hiểm gió tuyết ngày đi đêm nghỉ vượt qua sông A Tát nhĩ, kích

bất ngờ Phi Ưng thành, qua nửa tháng ác chiến, rốt cuộc dẹp xong Phi Ưng thành.



Vì củng cố thành quả thắng lợi, Phó Tạ dẫn đầu Phó quân tiếp tục đánh

vào nội địa bộ tộc Tháp Khắc Khắc, đoạt thành Di Lăng thành lớn thứ

hai của bộ tộc Tháp Khắc Khắc, sau khi Di Lăng thành sụp xuống lại bắt

đầu đánh Tô Vũ thành, cuối cùng là thủ phủ Tát Mã Thành của Tháp Khắc

Khắc.



Đợi đến lúc hoàn toàn thu phục toàn cảnh bộ tộc Tháp Khắc Khắc, đã là

giữa tháng tám. Phó Tạ hả lòng hả dạ nhận được một tin tức tốt -- sau

khi nhạc phụ của hắn trải qua chiến đấu du kích bốn tháng, rốt cuộc

thành công chiêu an huynh đệ Lâm Thước Lâm Hộc đứng đầu nghĩa quân Tấn

Châu.



Đối với kết quả này Phó Tạ cũng chẳng suy nghĩ gì nữa -- huynh đệ Lâm

Thước Lâm Hộc chính là quân cờ hắn an bài ở trong nghĩa quân.



Phó Tạ lưu lại nhóm Duẫn Vũ Trạch trấn thủ tát mã thành, nhóm Tưởng Vân

Xuyên trấn thủ Tô Vũ thành, nhóm Chu Thanh trấn thủ Di Lăng thành, nhóm

Lý Kim Triêu trấn thủ Phi Ưng thành, để kiên cố thành quả thắng lợi, mà

hắn thì mang theo chủ lực Phó quân về tới Lương Châu Thành.



Vừa tới Lương Châu, còn chưa vào thành, Phó Tạ liền gặp Trần Hi tới đón

tiếp trước -- hắn dẫn đầu quân đội đánh nam dẹp bắc, Trần Hi lưu thủ

Lương Châu.



Trần Hi mặt mày hớn hở ra đón, làm một đại lễ nói: “Chúc mừng điện soái! Chúc mừng điện soái!”



Phó Tạ thấy hắn cười có chút thần bí, trong lòng rất hồ nghi, liền nói: “Có gì vui mừng?”



Trần Hi lại không chịu nói, chỉ mỉm cười nhìn Phó Tạ, khiến cho Phó Tạ tức giận trong lòng, ước gì có thể đạp hắn hai cước.



Nhưng Phó Tạ lúc này lòng như lửa đốt muốn gặp kiều thê Hàn Anh, mới không có thời gian phản ứng Trần Hi.



Hắn trong vòng vậy thân binh và chúng tướng phi ngựa về điện soái phủ.



Nhận được tin tức Hàn Anh mang theo đám người Tẩy Xuân ra ngoài đón.



Phó Tạ lòng nóng như lửa đốt, cưỡi ngựa đánh thẳng một mạch vào điện

soái phủ, chạy như bay đến trước cửa nội viện mới xuống ngựa.



Hắn vừa đi vào nội viện, liền thấy Tẩy Xuân và Nhuận Thu đỡ Hàn Anh đi ra.



Trong nháy mắt nhìn đến phần bụng của Hàn Anh, Phó Tạ không khỏi đầu váng mắt hoa, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.