Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 14 : Tỉnh ngộ

Ngày đăng: 19:56 19/04/20


Khách và chủ chào chào nhau, tiểu Diêu thị bắt đầu giới thiệu mấy vị gia quyến này, Hàn Anh cảm thấy có chút kỳ quái: sao tất cả đều là gia quyến của võ quan?



Trong lòng nàng tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn bất động thanh sắc tiếp đãi khách nhân.



Không giống với Triều phu nhân và Triều Minh Châu lúc mới gặp mặt ôn hoà, đối với những gia quyến của võ quan địa phương này, Hàn Anh tuổi tuy nhỏ, nhưng với thân phận vị hôn thê Phó quốc cữu gia, các nàng đối với Hàn Anh rất kính sợ, thậm chí có chút ít câu nệ, hỏi đâu đáp đấy, cũng không lâu lắm liền bị Hàn Anh moi ra không ít thông tin.



Hàn Anh rốt cuộc biết được Phó Tạ đang làm gì. Phó Tạ mang theo hai vạn thiết kỵ Liêu Châu dưới trướng hắn cùng quân Uyển Châu tiến vào núi Vân Châu cùng Ngạc Châu tiêu diệt thổ phỉ!



Trong lòng Hàn Anh có chút loạn, nhưng vẫn tỏ ra nhã nhặn lịch sự ngồi tiếp khách.



Buổi tối, mưa gió càng ngày càng lớn, Hàn Anh cầm quyển truyện lịch sử dựa vào giường quý phi phía trước cửa sổ xem, nhưng càng xem càng loạn, nàng không nghĩ tới Phó Tạ kỳ muốn tiêu diệt tội phạm núi Vân Châu, tại sao nàng lại không nghĩ tới chứ.



Nghĩ đến Phó Tạ, nàng lại nghĩ tới cha mẹ.



Hàn Anh vẫn thắc mắc cha mẹ vì sao đột nhiên muốn mình vào kinh.



Qua hết mùa hè nàng mới tròn mười ba tuổi, khoảng cách kết hôn ít nhất còn có hai năm, cha mẹ chỉ có mình nàng, vì sao vội vã cho nàng vào kinh chuẩn bị gả?



Trong đầu nàng ong ong, trên mặt cũng có chút nóng lên, muốn phát sốt, liền đứng dậy đẩy cửa sổ ra, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn bóng đêm trong ngôi viện trống trải này.



Gió thổi mạnh đập vào mặt nàng, đánh vào trên mặt của nàng, mang theo hơi lạnh ướt sũng, làm nàng thanh tỉnh một chút.



Từ ma ma ngồi ở một bên thêu thùa may vá, thấy Hàn Anh có chút không ổn, liền đứng lên nhìn nàng.



Hàn Anh nhớ tới số lượng hòm xiểng đồ cưới đi theo nàng vào kinh, nhớ tới vợ của các quản sự đi theo nàng vào kinh, trượng phu của các nàng vào mùa đông năm trước cũng liên tiếp bị mẫu thân phái đi Kinh Thành...



Nàng cảm giác mình nhanh phải tìm được đáp án, trái tim dần dần có chút bị đè nén.



Lại nghĩ một lát, đáp án loáng thoáng hiện ra, trong nội tâm Hàn Anh rối bời, liền buông sách xuống, chỉ thị Tẩy Xuân tìm kiểu dáng giày, chuẩn bị làm cho phụ thân hai cặp giày đế mỏng, làm cho mẫu thân hai cặp giày thêu.
Trong đêm Hàn Anh mất ngủ, trên giường trằn trọc thật lâu.



Đêm xuân tháng ba kỳ thật cũng không lạnh lắm, giường nàng nằm cũng rất mềm mại, thế nhưng nàng cảm thấy rất lạnh, là một loại lạnh thấu tận xương tủy.



Nàng được cha mẹ nuông chiều như một tiểu công chúa, chu đáo mà bảo hộ.



Trước kia có cha mẹ, hiện tại cha mẹ gửi gắm nàng cho Phó Tạ.



Thế nhưng dù cho có Phó Tạ thì phải làm thế nào đây? Sinh thời gặp loạn thế, người như phiêu bồng, chỉ có thể hết cố sức sống sót thôi.



Không, nàng nhất định phải hảo hảo sống sót, cũng làm cho người mình yêu đều sống sót.



Hàn Anh bắt đầu cân nhắc chỉnh đốn hành lý quay về Ngọc Khê.



Nàng tuy rằng muốn về nhà giống như mũi tên, nhưng cũng biết cạnh mình tất cả đều là nữ quyến, chỉ có thể nói Phó Bình mang người cùng nàng trở về.



Chẳng qua là, nàng phải nghĩ ra một cái biện pháp.



Mưa gió mịt mù, rừng rậm sâu âm u.



Phó Tạ đội mũ chiến màu xanh, mặc nguyên bộ áo giáp cúi người thúc ngựa theo hướng nam chạy như điên, hai vạn thiết kỵ theo sát phía sau hắn, như một hàng dài màu xanh đi xuyên qua trong rừng rậm, chạy băng băng theo hướng Ngọc Khê.



Việt Bắc dùng danh nghĩa hải tặc tiến công Ngọc Khê, Hoài Ân hầu thủ thành không đầu hàng, Tể tướng Thôi Thế Trân cùng Xu Mật Sứ Trần Ân tại triều đình tranh đấu gay gắt, một bên muốn cùng Việt Quốc hoà đàm, một bên kiên trì phát đại quân thảo phạt Việt Quốc, dẫn đến kết quả chính là một mình Hoài Ân hầu giữ thành chiến đấu hăng hái.



Phó Tạ không thể trơ mắt nhìn một đại danh tướng chết do bè đảng tranh giành, huống chi đây là nhạc phụ của hắn, cho nên vừa nhận được tin tức xác thật hắn liền lưu lại Triều Minh Vũ kết thúc công việc sắp hoàn thành, chính mình mang theo hai vạn thiết kỵ dưới trướng suốt đêm hướng Ngọc Khê gấp rút tiếp viện.



Kỵ binh của hắn không có sở trường hải chiến, thế nhưng là cứu một thành vẫn có thể làm được.