Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 4 : Thăm dò
Ngày đăng: 19:56 19/04/20
Bất kể là Hàn Anh hay là Từ ma ma, đều cảm thấy lời của Phó tam công tử “Ngông cuồng mạo hiểm, cấm túc một ngày” chẳng qua là thuận miệng nói thôi, bởi vậy đều không để ở trong lòng.
Được Từ ma ma xoa bóp cả buổi, bờ mông Hàn Anh rốt cuộc hết đau. Nàng ngược lại thành thật được một chút, ngoan ngoãn nằm ở trên giường cầm lấy một quyển sách ra xem.
Từ ma ma thấy nàng thông minh như thế, liền không đành lòng trách mắng nữa, bất quá chỉ càm ràm oán trách hai ba câu.
Nhuận Thu ngồi ở bên cạnh giường gấm, lột quýt, từng múi từng múi đút cho Hàn Anh ăn.
Sấu Đông lấy một cái khay bằng ngọc đi đựng hoa quả, chuẩn bị đi ra ngoài rửa sạch. Đi hơn nửa ngày nàng mới về, vội vàng hướng Hàn Anh hành lễ nói: “Cô nương, Tam công tử thật sự phạt người đó!”
Hàn Anh ngẩng đầu nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Ngón tay Sấu Đông chỉ ra cửa phòng, nhẹ nhàng nói: “Tam công tử phái hai gã sai vặt trông coi chúng ta, nô tài hỏi, bọn hắn nói phụng lệnh Tam công tử giám thị người!”
Hàn Anh hơi suy nghĩ một chút, để quyển sách xuống ngồi dậy: “Gã sai vặt tên gọi là gì? bao nhiêu tuổi? công tử nói với bọn hắn như thế nào?” Sấu Đông chắc chắn là nghe ngóng tin tức khắp nơi, hèn gì nàng chỉ đi rửa hoa quả thôi mà cũng lâu như vậy, điều này cho biết nàng nhất định đã đi nghe ngóng được gì rồi.
Sấu Đông mặt mày hớn hở nói: “Bẩm cô nương, nô tài đã hỏi rồi, hai gã sai vặt này một tên là Phó An, một tên là Phó Trữ; năm nay đều mười tuổi; Tam công tử nói với bọn hắn, nói nha hoàn ma ma có thể ra vào, nhưng người thì không thể ra cửa.”
Hàn Anh: “...” Cái tên Phó Tạ này thật đúng là muốn quản nàng như quản con nít đây mà.
Nàng rủ mắt xuống, ngón tay trắng nõn xoắn lại, trong nội tâm có một chủ ý đối phó Phó Tạ.
Hàn Anh làm như không để ý tới chuyện này, cười hì hì hỏi Sấu Đông: “Sấu Đông, phấn vẽ ô vuông có mang theo không?”
Sấu Đông liên tục gật đầu: “Bẩm cô nương, người thích nhảy ô vuông, nô tài đương nhiên mang theo rồi!” Cô nương rất xem trọng việc dưỡng sinh, ở nhà ngoại trừ tản bộ, nhảy ô vuông, còn đá quả cầu, nhảy dây gì gì đó, nàng đều chơi hết.
Chủ tử còn chưa ăn, bọn nha hoàn tự nhiên cũng không dám ăn, đám người Tẩy Xuân dành phải đứng hầu một bên.
Hàn Anh không chịu ăn, nhưng cũng không thể để ma ma cùng bọn nha hoàn chịu đói, liền phân phó nói: “Dọn bàn tiệc xuống đi, các ngươi đi ăn đi, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Sau khi ma ma cùng bọn nha hoàn đi ăn cơm, nàng ngồi ở trên giường, vui sướng hài lòng chờ Phó Tạ hướng nàng khuất phục.
Hai khắc đi qua, Phó Tạ nàng không chờ được, lại chờ đến một bàn thức ăn mới.
Đã ăn xong cơm tối, bốn người Hoán Hạ thấy Phó Bình, Phó Tĩnh đưa tới hộp cơm, bày từng món trên bàn, một người bày một người đọc tên món ăn: “Ốc rán! Cá mập cắt lát! Cua hấp! Bánh ngọt nhân chim cút! Bao tử ngỗng hầm gia vị! Ngó sen lưu ly! Bánh hoa mai! Cháo rau! Sữa nóng…” Đều là thức ăn Hàn Anh thích ăn!
Khoang thuyền vốn nhỏ hẹp, thanh âm đọc tên đồ ăn truyền đến, mỗi loại thức ăn có mùi thơm tương ứng bay vào, Hàn Anh tâm tính kiên định ngồi ở trên giường không nhúc nhích, thế nhưng nàng đã nghe được bụng của mình kêu to, giống như đang nói “Ta muốn ăn, ta muốn ăn, ta muốn ăn.
Bởi vì không đành lòng dày vò bụng của mình, Hàn Anh nhanh chóng trượt xuống giường, sửa sang quần áo liền đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ồ? Đều là đồ ăn ta thích ăn!”
Nha hoàn đã vén mành thêu trong phòng lên, Hàn Anh còn chưa có ra khỏi cửa phòng liền thấy Phó Tạ đứng ở phía trước, mặt không biểu tình nhìn nàng.
Bởi vì vội vàng không kịp chuẩn bị, mặt của nàng có chút hồng, nhưng vẫn mặt dày như cũ ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm lấy chiếc đũa.
Nhìn Hàn Anh toàn tâm toàn ý ăn đến mặt nhỏ béo mập, Phó Tạ đột nhiên cảm thấy quả thật không uổng công mà, liền ở đối diện Hàn Anh ngồi xuống, rửa sạch tay sau đó cầm dụng cụ định lột cua cho nàng ăn.
Hàn Anh thấy thế, vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, cười nịnh nọt, còn chắp tay trước ngực: “Ca ca, muội thích ăn gạch cua, huynh lột cho muội đi!”
Phó Tạ: “...” Ca ca?