Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu
Chương 77 :
Ngày đăng: 19:57 19/04/20
Phó Tạ đi trong ngự hoa viên, thấy trong vườn hoa mặc dù đã tàn lụi, thế nhưng trên các nhánh cây được treo đầy hoa giả làm từ vải bông, được
những chiếc đèn liêu ti tinh xảo treo trên các cột đèn chiếu vào, màu
vải sặc sỡ phảng phất giống như cung điện trên trời cao.
Hắn cúi đầu âm thầm than thở một tiếng, theo tiểu thái giám đi tới Tĩnh Thủy Các.
Vĩnh Thọ trưởng công chúa sớm đã đợi ở đó rồi.
Khí trời lạnh như vậy, mà nàng ta đầu đội vòng hoa, người mặc áo choàng
lông chim thêu mẫu đơn đỏ thẫm, một thân một mình đứng ở phía trước Tĩnh Thủy Các.
Phó Tạ đi tới, đứng ở sau lưng nàng ta hai ba bước, chắp tay trầm giọng hành lễ: “Vi thần gặp qua trưởng công chúa.”
Vĩnh Thọ trưởng công chúa bỗng dưng quay đầu lại nhìn Phó Tạ, đôi mắt
ngấn lệ: “Ngươi... Ngươi biết rõ... Biết rõ lòng ta... Mỗi lần thấy ta
còn cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như vậy... Đâm vào trái tim ta...”
Phó Tạ cau mày lại: “Trưởng công chúa, vi thần và nội tử hứa hôn từ thuở nhỏ, bởi vậy chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận với trưởng công
chúa.”
Vĩnh Thọ trưởng công chúa cười gượng một tiếng, ngửa đầu nhìn chằm chằm
Phó Tạ, chậm rãi đến gần, giọng nói khàn khàn: “Nếu như nữ nhân họ Hàn
kia chết thì sao?”
Phó Tạ nghe vậy mắt phượng híp lại: “Nếu người nào dám động đến một đầu
ngón tay của nội tử, vi thần liều cả tính mạng thân gia, cho dù phải
dùng thời gian cả đời, cũng nhất định sẽ khiến người đó, cùng với cha mẹ huynh đệ của người đó chôn cùng.”
Giọng nói của hắn không lớn, ngữ khí cũng nhàn nhạt, tuy nhiên lại mang
theo lạnh lẽo thấu xương, tiểu thái giám đứng ở cách đó không xa không
khỏi sợ run cả người.
Vĩnh Thọ trưởng công chúa không nghe ra ý trong lời nói của Phó Tạ, trên mặt nàng hiện ra một nụ cười rực rỡ, giật áo choàng trên người ra, lộ
ra chiếc áo ngực đỏ thẫm siết chặt bộ ngực đẫy đà trắng như tuyết, trong giọng nói mang theo nỗi xót xa vô hạn: “Phó Tạ, ta không cầu làm chính
thê của ngươi, ta chỉ cầu ngươi có thời gian hãy đến nhìn ta một cái,
chỉ cầu ngươi bồi bồi ta...”
Nàng đến gần Phó Tạ, nơi đầy đặn trắng như tuyết chạm vào người Phó Tạ.
Trong mắt Phó Tạ Phượng hiện lên một chút không kiên nhẫn, lui về sau
một bước, tránh qua, né bộ ngực sữa của Vĩnh Thọ trưởng công chúa, trầm
giọng nói: “Trưởng công chúa, xin chớ quên lời vi thần đã nói hôm nay.”
Vĩnh Thọ trưởng công chúa vì màn kịch tối nay, đã hạ quyết tâm từ rất
lâu, không nghĩ tới lại nhận được đối đãi như thế của Phó Tạ, khuôn mặt
trướng đến đỏ bừng, châu lệ trong đôi mắt mỹ lệ nhẹ nhàng rơi xuống,
giọng nói run rẩy: “Phó Tạ, trái tim ngươi thật độc ác...”
làm thức ăn khuya cho mình, nhưng lo lắng Phó Tạ quy củ lớn, không dám
mở miệng.
Nàng mỉm cười liếc Phó Tạ, lúc này mới hỏi Từ ma ma: “Ma ma, con đói bụng, người có chuẩn bị thức ăn khuya không?”
Từ ma ma thấy cô gia rũ mắt xuống chuyên tâm thưởng trà, giống như không có phản đối, liền liên tục gật đầu: “Ta cho người thu thập phòng bếp
nhỏ nội viện, chuẩn bị bánh củ mài nhân đậu đỏ, bánh đậu hà lan, bánh
bột hoa quế và bánh bột củ ấu, còn có [1], canh cua và sò...”
[1] Ngũ trân xắt lát
Phó Tạ không nghĩ tới Từ ma ma sẽ chuẩn bị nhiều thức ăn khuya như vậy
cho Hàn Anh, không khỏi lắp bắp kinh hãi, giương mắt nhìn Từ ma ma.
Từ ma ma thấy cặp mắt phượng xinh đẹp kia của cô gia nhìn mình, không
khỏi có chút khẩn trương, giọng nói càng càng nhỏ... bà rốt cuộc ý thức
được mình có hơi thiên vị, chuẩn bị đều là thứ cô nương thích ăn.
Hàn Anh mang theo cảnh cáo nhìn Phó Tạ, sau đó cười dịu dàng trấn an Từ
ma ma: “ma ma, sao tất cả đều là món con thích ăn? cô gia của mọi người
thích ăn thanh đạm một chút, hoàng hậu không phải thưởng gạo lục huề
sao? Bảo người dùng gạo nấu cháo, điểm tâm thì rau xanh xào cẩu kỷ, gà
rừng xào măng là được rồi!”
Nàng nói những món này tất cả đều là món thường ngày Phó Tạ thích ăn.
Phó Tạ không khỏi nhìn Hàn Anh, trong mắt phượng mang theo ý cười.
Từ ma ma mang người vội vàng rời đi, đám người Nhuận Thu cũng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có Phó Tạ và Hàn Anh.
Phó Tạ thả chén trà trong tay ra, nghiêm trang nhìn Hàn Anh: “A Anh, lời muội nói lúc chạng vạng tối vẫn chưa quên sao?”
”Chạng vạng tối muội nói rất nhiều lời, huynh nói là câu nào?”
Phó Tạ rũ mắt xuống, lông mi dài che đi sóng mắt tĩnh mịch: “không phải muội nói ta... nhanh sao?”
Hàn Anh nhíu lông mày nhớ lại, khuôn mặt dần dần đỏ lên... Nguyên văn của nàng là “Huynh mỗi lần cũng rất nhanh kêu gào”
Ánh mắt của nàng ngập nước liếc Phó Tạ, giải thích: “Huynh không phải
đã... khi dễ muội rồi sao? Sao còn dây dưa...” Chạng vạng tối hôm kia
Phó Tạ làm hoài không dứt, làm cho nàng có chút không chịu nổi...
Phó Tạ đang muốn nói chuyện, thấy Từ ma ma xốc mành gấm cửa nhà chính
lên rồi, liền nhìn Hàn Anh thật sâu, giọng nói lành lạnh: “Buổi tối sẽ
tính toán kỹ càng lại với muội.”
Hàn Anh: “...” lúc này nàng bị cái liếc mắt bao hàm thâm ý của Phó Tạ có chút đứng ngồi không yên, khuôn mặt cũng có chút nóng...