Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Chương 94 :

Ngày đăng: 19:58 19/04/20


20 Tháng ba, bắt đầu cấp quân lương cho hai mươi vạn cấm quân trú đóng ở kinh kỳ.



Trong vòng một ngày, giá gạo ở kinh thành từ một lượng bạc hai thạch xuống thành một lượng bạc hai thạch rưỡi.



Buổi tối hôm đó, Hộ bộ thượng thư Tiễn Thế Trung nhận được hồi báo của thân tín hộ bộ chủ sự Vương Khải về việc này.



Tiễn Thế Trung do dự một lát mới nói: “Quân lương cho cấm quân hộ bộ còn vẫn chưa phê duyệt, Phó Tạ không có bản lãnh lớn lấy được nhiều lương

thực như vậy, sợ là hắn phô trương thanh thế mà thôi!”



21 tháng ba, cấm quân tiếp tục phát lương.



Số lượng lớn gạo tiến vào thị trường, giá gạo ở kinh thành cùng chư

huyện Lương Châu tiếp tục hạ xuống, trong vòng một ngày, giảm còn một

lượng bạc ba thạch.



Tiền thế trung liên tục tỉ mỉ chú ý giá lương thực, sau khi biết được

tin tức khuôn mặt có chút trắng bệch. Thôi Thế Trân và hắn tham ô tiền

lương, lương thực của cấm quân và ba phủ Đại Tướng Quân, vốn dự định

chậm rãi thả ra, giữ giá gạo duy trì một lượng bạc hai thạch gạo, chờ

đến tháng năm thu bạc về mới giao cho cấm quân và ba phủ Đại Tướng Quân, hiện tại giá gạo liên tục hạ xuống, sắp bằng với giá gạo bọn họ mua

vào, kế hoạch của bọn hắn sợ là phải thay đổi.



22 tháng ba, ngay cả cấm quân đóng giữ các châu cũng bắt đầu phát lương.



Giá lương thực tiếp tục hạ xuống, đến buổi tối, rơi xuống một lượng bạc bốn thạch.



Sau khi màn đêm buông xuống, Tiễn Thế Trung ngồi kiệu nhỏ đi Phủ Tể Tướng cầu kiến Thôi Thế Trân.



Đợi ở phòng khách sảnh nhỏ đợi tầm nửa ngày, Tiễn Thế Trung rốt cuộc gặp được Thôi Thế Trân.



Hắn vừa vào thư phòng liền nhào tới: “Tướng gia, giá gạo đã xuống một lượng bạc bốn thạch, chúng ta độn ít gạo bán ra thôi!”



Thôi Thế Trân vẫn vô cùng trấn định dặn dò Tiễn Thế Trung: “Hiện tại bán tháo, chỉ làm cho giá gạo tiếp tục hạ thấp. Ngươi trước không nên gấp,

Phó Tạ bên kia ta sẽ nghĩ biện pháp!”



Tiễn Thế Trung bán tín bán nghi, còn muốn nói nữa, thấy Thôi Thế Trân đã bưng trà tiễn khách, đành phải đi ra.



23 tháng ba, giá lương thực tiếp tục rơi xuống, rốt cuộc rơi xuống một lượng bạc năm thạch.



Tiễn Thế Trung cũng nhịn không được nữa, cũng không đi gặp Thôi Thế

Trân, dặn dò tất cả các cửa hàng thực phòng dưới danh nghĩa của hắn bắt đầu bán tháo gạo.



24 Tháng ba, 25 tháng ba, giá lương thực tiếp tục giảm điên cuồng, cuối cùng rơi xuống một lượng bạc bảy thạch.



Ngày 25 tháng ba hôm đó mưa tròn cả một ngày, khí lạnh ngập tràn, không

khí ướt nhẹp, ấm áp vài ngày trước không thấy tăm hơi, Hàn Anh mặc áo

hai lớp cũng thấy hơi lạnh, không thể không mặc thêm vải bồi chống lạnh

bên ngoài.



Cơm tối Hàn Anh dùng một mình.



Phó Tạ ở Cầm Vận đường gặp người, thuận tiện cùng khách nhân dùng cơm ở Cầm Vận đường ; Hàn Thầm cả ngày đều ở thư phòng An Quốc Công, tự

nhiên sẽ không trở về dùng cơm.
chủ cái gì việc bếp núc, chỉ có người không lên được mặt bàn mới lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này!”



Nàng khinh miệt nhìn Lam thị, nói tiếp: “Về phần nam nhân của ta, ta tin tưởng Phó Tạ vững vàng như nhà lao, đâu cẩn quản những nữ nhân khác mỗi ngày nạy ra, Phó Tạ không muốn, người khác cũng không có biện pháp!”



Lam thị tức giận cả người phát run, đang muốn nói chuyện, nhưng Phó Du giữ nàng lại bắt đầu khuyên giải.



Hàn Anh lại nói: “Có bản lãnh, ai khi dễ ngươi liền trả lại cho ngươi

đó, đừng nghĩ bị người khi dễ, lại tìm một quả hồng mềm ức hiếp! Ta chưa bao giờ là quả hồng mềm!”



Trong lòng Lam thị có một chút không thoải mái, nghĩ sẽ tới bóp quả hồng mềm Hàn Anh, không nghĩ tới không thành công, ngược lại bị Hàn Anh hung hăng bóp lại, không khỏi vừa thẹn vừa tức, cả người cũng phát run



Hàn Anh phát tiết một trận, trong lòng thống khoái cực kỳ, nâng chung

trà lên dặn dò Tẩy Xuân: “Tẩy Xuân, đại thiếu phu nhân mệt mỏi, tiễn đại thiếu phu nhân trở về đi!”



Tẩy Xuân Sấu Đông nhanh như chớp tiễn Lam thị đi ra.



Hàn Anh đuổi Lam thị, lúc này mới nhìn Phó Du, giải thích nói: “Phó Du,

ngươi đừng để ý, ta chính là phiền nàng ở chỗ Phó Tùng và Vĩnh Thọ

trưởng công chúa bị chọc tức, đến chỗ của ta lải nhải!”



Phó Du hai mắt tỏa sáng: “Tam tẩu, tẩu thật lợi hại!”



Hàn Anh có chút xấu hổ, lại lo lắng Phó Du học nàng, vội nói: “Đợi tương lai ngươi xuất giá rồi, cũng không nên tuỳ tiện nổi giận, một là bản

thân phải chiếm được lý lẽ, hai là có thể bắt chẹt đối phương, bằng

không thì nổi giận cũng vô dụng!”



Phó Du liên tục gật đầu, tiếp tục sùng bái nhìn Hàn Anh, chuẩn bị sau này phải học tập Hàn Anh nhiều hơn.



Phó Du rời khỏi không bao lâu, Phó Tạ đã trở lại.



Hàn Anh thấy hắn tâm sự nặng nề, liền không nói chuyện nhiều, kêu Phó Tạ tắm rửa, cùng nhau đi ngủ.



Hai người ngủ một hồi, Hàn Anh phát hiện Phó Tạ vẫn còn sờ nàng, nhưng

sờ theo kiểu tâm sự nặng nề —— sờ một hồi, ngừng một hồi, một lát sau

lại bắt đầu sờ, trọng điểm không phải là sờ, mà là tâm sự —— Hàn Anh bị

Phó Tạ làm cho tiến thoái lưỡng nan



Hàn Anh có chút khó chịu, liền thức dậy đè trên người Phó Tạ, ôn nhu hỏi hắn: “Tâm sự nặng như vậy? Ngày mai có đại sự gì?”



Lúc này trên giường treo chính là màn trướng bạch la, bên ngoài đèn liêu ti xuyên vào, mờ mờ ảo ảo chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ, vì

khuôn mặt hắn lạnh buốt tăng thêm vài phần ôn nhu.



Phó Tạ chăm chú nhìn Hàn Anh đè trên người hắn, thấp giọng nói: “Ngày mai ta muốn vạch tội một người.”



Hắn không có nói ai, thế nhưng Hàn Anh cũng không hỏi. Nàng híp mắt cười dịu dàng: “Vậy địa vị người đó rất cao sao?”



Phó Tạ “ừ” một tiếng.



Đôi mắt Hàn Anh ngập nước, bờ môi hé mở, giọng nói du dương đầy hấp dẫn: “Vậy huynh càng phải buông lỏng một chút...”



Phó Tạ hô hấp dần dần nặng nề.