Quả Tử Kì Duyến
Chương 2 :
Ngày đăng: 22:07 21/04/20
Đúng là, thôn này không phải là cái thôn xóm hẻo lánh phổ thông a.
Bất quá, Giang Bách Xuyên trực tiếp tìm mất nửa ngày, đến cuối cùng, mới coi như là đã tìm tới.
Đến nơi thì mặt trời cũng đã xuống núi. Ánh tà dương bao phủ lên ngôi làng nhỏ bé. Trên từng cái nóc nhà đều đang bay lên từng làn từng làn khói bếp lan tỏa trong không trung, tạo nên bầu không khí yên tĩnh bình an khó có thể diễn tả ra lời được, khiến cho Giang Bách Xuyên đang ở trong thực tại vì hình ảnh đó mà say lòng một phen.
Hỏi một mục đồng qua đường sau khi mục đồng chăm chú lắng nghe, hắn nói là tìm một đại hán rất giỏi chơi cờ, liền không nhịn được mà nở nụ cười:
– Người mà ngươi đang nói là Đại Hải thúc đi? Ở trong thôn của bọn ta chỉ có mỗi y là người chơi cờ tốt nhất, đến Mộ Dung tiên sinh còn phải hoàn toàn nể phục y nữa là. Y thường thích vẽ ra bàn cờ ở trên mặt đất, lấy mấy hòn đá nhỏ tự chơi cờ với chính mình. Có phải, người mà ngươi muốn tìm là y đi?
Giang Bách Xuyên ở trong lòng nói: ta nào có biết, có phải đúng là y hay không a. ta nào có biết là không phải hắn a. Có điều, hắn vừa nhớ lại lời kể của Thức Kiếm. Chính là, biểu ca của tên này đã nhìn thấy một vị đại hán vẽ bàn cờ ở trên đất tự chơi cờ với chính mình. Vậy hẳn chính là vị Đại Hải thúc này, không sai đi.
Hắn hỏi đứa nhỏ để biết rõ về nơi ở của Đại Hải thúc là ở đâu. Tâm tình của Giang Bách Xuyên liền háo hức, tinh thần cũng vô cùng phấn chấn. Hắn vừa đi một đường đến đó, vừa khẽ hát đi tới trong sân của cái nhà ở tít phía tây trong thôn này. Nhưng trong nháy mắt, hắn lại bị kinh sợ đến mức ngây người.
Không thể nào. Làm sao lại có thể như vậy? Làm sao lại có thể, ở nơi này lại nhìn thấy thứ này được chứ? Này… Này, thật sự là không thể tưởng tượng nổi đi.
Hắn si ngốc nhìn một nhánh cây vươn thân ra, vượt ra ngoài bờ tường. Trong đám lá xanh mướt xum xuê ở trên nhánh cây đó, đang lấp ló hai quả đỏ tươi mọng nước, vừa nhìn thấy liền khiến người ta thèm thuồng đến nhỏ dãi a.
Thật muốn hái xuống mà. A? Đây, không phải chính là tiên quả cực phẩm. Nhìn không hề kém hơn ngọc long quả đã được phát hiện ra, ở trên núi Bích Thanh của tên Thẩm Thiên Lý a. Chỉ có hai quả này thôi, lại có thể kết ra quả to mọng đến vậy. Đây, đúng là chuyện hiếm có nha.
Nhưng mà, nếu như thật sự hái nó xuống, lại là cây của người khác. Thì, tóm lại là, vẫn có chút không đúng a.
Giang Bách Xuyên vẫn đang rơi vào trong sự giãy dụa sâu sắc.
Một lát sau, hắn quyết đoán mà ngẩng đầu lên, thầm nghĩ: có cái gì mà phải lưỡng lự nha? Chỉ là cái cây của một tên nhà quê mà thôi. Sợ là, tên đó vốn còn không biết mấy quả này có bao nhiêu quý giá nữa là. Đến lúc bị bắt được, thì cứ hứa cho tên đó nhiều thêm chút bạc là ổn rồi a.
Nghĩ đến đây, tay trái đã không tự chủ nổi nữa, mà duỗi ra, chỉ kéo nhẹ một cái, liền đã hoàn toàn hái hai quả này xuống tay.
Trong lúc hắn đang kích động không ngừng thì, chợt nghe thấy ở trong sân đã vang lên tiếng chó sủa, tiếp theo đó lại có một giọng nói, vang lên:
– Là ai, đang ở bên ngoài?
Giang Bách Xuyên đang nghĩ, giọng nói này, làm sao mà lại nghe quen tai đến vậy ta. Thì, sau đó, hắn đã liền được nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.
Cả một đời này của Giang Bách Xuyên, trải qua rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy, mọi chuyện mà bản thân đã tự trải qua đó, đều không được xem là cái gì cả, với một màn hình ảnh xuất hiện ở trước mắt hắn ở ngay bây giờ cả.
Bởi vì, người mà đang đứng ở trước mặt hắn, lại chính là vị nhà quê vào buổi sáng nay, đã bất chợt chỉ hắn là kẻ đã trộm tiền của y đây. Trong lúc nhất thời, hắn hoàn toàn sững sờ đứng ngây ra ở nơi đó, đến hai quả đang hái xuống vẫn ở trên tay đều hoàn toàn quên mất phải giấu vào trong người mà để đi tới.
Trương Đại Hải cũng sửng sốt. Có điều, ngay lập tức, y đã hồi thần mà phản ứng lại: phi, tên trộm này thật là khinh người quá đáng. Sáng nay vừa trộm mất mấy trăm đồng tiền của mình, đã chạy mất vẫn còn chưa kịp tính toán xong với hắn. Bây giờ lại còn dám tới tận nhà để trộm tiếp trái cây trong vườn của mình nữa chứ.
Y xoay người lại đi vào trong sân, chụp lấy một cái đòn gánh liền vọt ra:
– Được lắm. Cái tên trộm trời đánh nhà ngươi. Ở trên đường cái, chỉ sợ là đã trộm đi quá ít tiền còn chưa đã nghiện nữa, phải không hả? Lại còn dám rình theo ta về tới tận nhà. Trên tay của ngươi đó là cái gì vậy hả? A? A a a a a a a a ……
Y thấy rõ hai quả mà Giang Bách Xuyên vẫn còn đang cầm ở trong tay, lại liếc mắt một cái nhìn về nhánh cây ở trong vườn nhà mình, lập tức oang oang kêu lên:
– Cái tên trộm trời đánh nhà ngươi, mau chóng trả hai quả trái cây đó của ta lại cho ta. Cái cây này đã trồng suốt hai mươi năm. Năm nay không dễ gì mới kết trái ra hai quả. Ta lại hoàn toàn không nỡ ăn ngay, vẫn còn đang muốn giữ hai quả quý đó chờ đến tết mới dám hái xuống đây. Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi lại liền hái mất trái cây quý giá này của ta. A a a a. Nhanh lên, trả lại đây cho ta. Bằng không, ta đánh chết ngươi. Có nghe không hả?
Trả lại hai quả này, đó là không thể.
Bởi, dù sao thì, Giang Bách Xuyên cũng là người đã tự hái quả trước tiên a. Vì lẽ đó, hắn đã dùng một giọng điệu không được tự nhiên mà nói:
– Cái kia …… Ta thật sự không phải tên trộm vặt…..
Một câu còn chưa kịp nói xong, Trương Đại Hải đã căm phẫn đập đòn gánh lên trên đất một phát, vươn ngón trỏ chỉ thẳng vào hai quả trái cây đang ở trong tay của hắn, mắng lên:
– Phi. Ngươi còn có mặt mũi nào mà dám tự nói, ngươi không phải là kẻ trộm hả? Đến hai quả trái cây này mà ngươi cũng đều không buông tha. Tốt thôi, ngươi nói, bản thân ngươi không phải là kẻ trộm. Vậy ngươi nói coi, là ai xúi ngươi hái xuống hai quả trái cây này hả? Là cái cây này đã vẫy cành gọi ngươi, hay là nó gật đầu cho ngươi hái xuống hả? Hành vi này của ngươi, không gọi là trộm, thì phải gọi cái gì hả? Ân, hay thôi, không gọi là trộm nữa đi, mà phải gọi là cướp mới đúng. Nói chung, đến cùng là ngươi có trả lại hai quả đó cho ta hay không hả?
Y vung đòn gánh lên, nhìn dáng vẻ hung hăng này của y, thì chỉ cần Giang Bách Xuyên dám nói ra một chữ “không” nha, là sẽ gây ra một trận chiến đấu máu me, không thể tránh khỏi.
– Ngươi nghe ta nói đã a. Ta thật sự không phải muốn hái trộm trái cây của ngươi, ta chỉ là ….
Trên đời này, nào có người hiền lành như cục đất mà đứng ì ra một chỗ, nhìn tên trộm sáng vừa trộm tiền mình, tối lại đến hái trộm trái cây nhà mình, giờ còn muốn y phải tâm bình khí hòa ngồi nghe tên đó giải thích a.
Vị nhà quê đây, không còn sót lại một chút bình tĩnh nào nữa, hét lớn một tiếng liền vọt lên. Còn la lớn lên một câu:
– Phi. Có tên trộm nào, lại tự chịu thừa nhận là mình đi ăn trộm đồ của người khác sao.
Y nện xuống một đòn gánh, lại bị Giang Bách Xuyên nhẹ nhàng né qua.
Giang Bách Xuyên nghĩ thầm: cải trắng, ta cũng không phải là chưa từng ăn qua. Làm sao lại nấu ra thành cái bộ dạng này đây. Có điều, trái lại là, ta thật nhìn không ra nổi, cây cải trắng lớn lên sẽ thành ra cái dạng này sao. Lẽ nào, chính là cái thứ đang được để trong cái dĩa này à?
Đang nghĩ như vậy, thì Trương Đại Hải đã chỉ từng dĩa một, giới thiệu cho hắn nghe:
– Đây là của cải xào tương. Đây là canh củ cải. Còn đây là đậu hũ xào trứng gà. Ha ha, bởi vì ngươi đã ra nhiều tiền đến vậy. Ta cũng không thể nào chỉ bưng lên dưa muối cho ngươi ăn, có đúng hay không a?
Giang Bách Xuyên tự cho mình tuyệt đối là tinh mắt đến trình độ xuất sắc rồi nha. Nhưng, xoay đến xoay đi nhìn hết một vòng cái dĩa đậu hủ ở giữa một bàn đồ ăn lớn này, vẫn không thể nào nhìn thấy một chút trứng gà chiên thành phẩm nào cả. Hắn thở dài. Thế là xong. Lẽ nào, đồ ăn ở nơi này còn đắt hơn cả Đắc Ý lâu đi? Năm lượng bạc, đã có tế gọi được một bàn đồ ăn lớn thượng đẳng rồi a.
Bất quá, cũng may là, vẻ ngoài cửa mấy món đồ ăn này vốn không ra sao, nhưng ăn vào miệng, vẫn tính là không khó ăn mấy đi. Đến cuối cùng, cũng coi như là đã lấp đầy đến nửa bụng a.
Ăn xong cơm, hắn vừa hỏi, quả nhiên, người mà hắn muốn tìm để chơi cờ, chính là vị Trương Đại Hải này nha.
Giang Bách Xuyên nổi lên hứng thú dạt dào, liền lôi Trương Đại Hải muốn lập tức đấu hai bàn cờ với hắn.
Nhưng xem ra, Trương Đại Hải lại không phải quá có hứng thú, lại không chịu nổi sự lôi kéo của hắn. Cho nên, không thể làm gì khác hơn là, mở ra một tờ giấy do y tự vẽ ra một bàn cờ, còn lấy ra hai bát đựng mấy hòn đá nhỏ, bày ra xong. Giang Bách Xuyên vừa nhìn thấy liền muốn té xỉu, sợ sệt chỉ vào bàn cờ:
– Này …… Đây, chính là đồ để chơi cờ của ngươi sao?
Không, không thể nào! Cờ vây a! Loại thú vui tao nhã đến vậy, làm sao lại có thể dùng trên cái loại đồ vật thô kệch này hả.
– Đúng đấy, tìm một đám đá đen với trắng này, đã khiến ta phải tốn công, mất cả ba tháng đã tìm ra đấy.
Trương Đại Hải mới là người không thèm để ý tới cái gì gọi là cảnh tượng phong nhã a. Y vừa bày xong bàn cờ, đã là người đầu tiên đặt xuống một hòn đá ở ngay ô cờ hướng đông nam ở trên tờ giấy, đã hạ xong một nước cờ. Giang Bách Xuyên thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cũng lấy ra một con cờ đặt xuống ở ô trên góc tây bắc. Hai người chính thức mở ra một trận sát phạt bằng cờ vây.
Bất quá, càng đặt từng nước cờ xuống, càng đánh, thì Giang Bách Xuyên liền càng trở nên hưng phấn. Dường như nhớ đến lời kể của Thức Kiếm đã nói, kỳ nghệ của vị Trương Đại Hải này vốn không phải là dạng tài giỏi phổ thông bình thường. Hơn nữa, đại khái là bởi vì y chưa từng đọc qua bất cứ quyển kỳ phổ nào cả. Cho nên, khi đi ra bất kì nước cờ nào cũng không cần phải do dự, kiêng kị quá nhiều, công thủ đều có thứ tự, mà gian xảo chồng chất. Có lúc lại bất chợt đi ra một chiêu rất kì diệu. Chỉ khiến cho Giang Bách Xuyên vui sướng đến mức hận không thể nâng cả khuôn mặt của y lên mà hung hăng hôn xuống hai cái a.
Sau khi đã thoải mái dâng trào mà đặt xuống một nước cờ cuối cùng, lại kết thúc thêm một ván nữa. Thì đến cuối cùng, Giang Bách Xuyên đã thua mười ba bàn a.
Bất quá, hắn lại không có chút ảo não nào cả. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, có người thắng được hắn. Hơn nữa, y lại còn thắng đến ung dung như vậy.
Nhân tài khó kiếm a. Ở trong lòng, hắn đang quỳ xuống cảm tạ trời xanh. Hắn vừa ngước lên, thấy Trương Đại Hải ở đối diện, đánh ra một cái ngáp, đẩy một đám cục đá này một cái, mơ hồ nói:
– Được rồi. Không chơi được đâu. Ngày mai, ta còn muốn làm việc đây. Giờ đã trễ rồi, còn không ngủ thì đến sáng lại dậy không nổi a.
Nói xong, đứng dậy, bò đến đầu giường, liền muốn thả màn xuống nằm ngủ.
Nhưng, chỉ là Giang Bách Xuyên vẫn còn đang phấn khích dâng trào còn chơi cờ chưa đã, nào có thể dễ dàng mà thả y đi ngủ nha. Có điều, đây chính là việc không thể cưỡng cầu được. Mắt của hắn thấy, Trương Đại Hải ngả đầu nằm xuống. Bỗng nhiên, hắn nhiệt huyết sôi trào, bày ra dáng vẻ giống như tráng sĩ chặt tay vậy, mà rống lên một tiếng, nói:
– Không phải là công việc làm nông thôi à? Ngày mai ta giúp ngươi đi làm việc.
Mặc kệ, nói cái gì cũng được a. Chỉ cần, có thể kéo vị này dậy lại chơi cùng mình một ván nữa a. Thực là… Mình còn dự định muốn đánh thắng bàn này để gỡ gạc lại đây. Mặc kệ, nói cái gì cũng đư. Hắn đã suy nghĩ ra vài nước đi cờ kì diệu rồi, bây giờ chỉ chờ hắn tự nhìn xem mấy nước cờ đó, có thể phá giải được hay không, thì làm sao có thể để y đi ngủ được đây.
Trương Đại Hải trở mình một cái, lại bò lên, tính toán cẩn thận trong một chốc lát, tiếp theo lại nghi hoặc hỏi:
– Ngươi –? Ngươi sẽ làm gì? Biết xới đất cày cấy à? Biết nhổ củ cải sao? Biết thu hoạch bắp không?
Y nhất thời liền hỏi ra chuỗi lời lẽ như vậy. Mấy từ này, sau khi Giang Bách Xuyên vừa nghe xong liền trợn tròn mắt lên.
Hắn rất muốn hỏi Trương Đại Hải một chút: “khoai lang là cái món đồ gì vậy? Củ cải không phải là mọc ra từ trên cây à? Bắp là cái gì kia? Bắp không phải chính là cơm tẻ hay ăn hả? Món đồ đó làm sao mà thu hoạch, không phải đổ trực tiếp vào nồi sau đó chưng lên, liền xong rồi sao?”
Bất quá, nếu nhất thời hỏi ra mấy cái tên này, thì càng tỏ ra rõ ràng là hắn vốn không biết gì cả. Cuối cùng khẳng định là y sẽ liền ngã đầu liền ngủ. Vì lẽ đó, Giang Bách Xuyên mặc kệ hết, nhắm mắt đưa chân, cố sức biểu hiện ra mình lí lẽ thẳng thắn, khí thế hùng hồn, hồi đáp:
– Mấy việc này thì có cái gì khó? Khi ta còn bé, cha mẹ cũng là nông dân trồng trọt, có cái việc gì mà ta chưa từng làm qua.
Bây giờ, hắn hết sức cảm thấy bản thân đã luyện kiếm là may mắn a. Bởi trên mấy ngón tay thon dài lẫn lòng bàn tay ở cả hai tay đều hình thành ra mấy cái vết chai sần lên. Hắn chỉ vào đó:
– Ngươi nhìn đây này. Mấy cái vết chai này, đều là do trong lúc làm mấy công việc đó mà lưu lại đây.
Trương Đại Hải chìm đắm trong sự vui sướng, khi nghĩ đến, ngày mai sẽ có thêm một người giúp đỡ y làm việc a. Vì lẽ đó, nên y đã dễ dàng liền tin tưởng Giang Bách Xuyên. Y không hề biết được, đó chính là, khi cha mẹ của Giang Bách Xuyên còn sống, vốn là đã được hoàng thượng đích thân phong cho nhất phẩm cáo mệnh công thần, cùng với nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Cả đời này, đến hình dạng cái cuốc ra sao cũng còn không biết nữa là.
Ngay khi y lại bò lên, lại bày ra bàn cờ giấy lần nữa, Giang Bách Xuyên lại bị vài nước cờ kì diệu kia mà kích thích hắn đến trở nên càng thêm hưng phấn. Sau một trận chém giết, Giang Bách Xuyên lại thua thêm hai mươi ván nữa, đã là lần thứ hai phải cam chịu bại trận a.
Ánh mắt nhìn người của Giang Bách Xuyên về Trương Đại Hải đã triệt để thay đổi. Hắn chẳng thể nghĩ tới nổi, cái vị nông dân chỉ biết có mỗi việc kiếm tiền với cả trồng trọt mà thôi, lại có thể có được một tay chơi cờ tài giỏi đến vậy. Hơn nữa là, thấy kẻ yếu hơn mình thì lại mạnh hơn kẻ đó, còn gặp kẻ mạnh hơn thì y lại càng mạnh hơn loại người đó a.
Nghe y ồn ào nói nhất định phải đi ngủ, nếu không thì phải cả một ngày đều không thể làm việc thì làm sao sống được nữa. Nhìn y thu dọn bàn cờ cùng với hai bát đá nhỏ kia gọn gàng rồi.
Trong ánh mắt của hắn bỗng nhiên tinh thần phấn chấn sôi trào: quá tốt rồi, rốt cục mình cũng có chuyện để làm a. Không triệt để đánh bại vị Trương Đại Hải này. Mình liền không trở về Long Hổ sơn đi