Quá Yêu - Hạ Kiều Ân
Chương 20 :
Ngày đăng: 09:29 19/04/20
Ý tưởng này khiến cho nàng nhất thời chấn động, không khỏi nhanh chóng cúi đầu nhìn về khung ảnh ở trong tay, lại phát hiện ảnh ở trong khung không phải là ảnh của nàng cùng Tiểu Anh chụp chung, mà là Học Tiệp cùng Tiểu Anh chụp ảnh chung.
Căn cứ vào ấn tượng trong trí nhớ nào đó, nàng nhanh chóng xoay người, nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, bắt đầu sưu tầm từng cái khung ảnh hắn đặt ở trong phòng –
"Thích Lan?"
"Vì sao đều không có?" Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, rất kinh ngạc nghĩ mình đang phát hiện ra điều gì. Trong phòng đầu tiên thế nhưng không cái ảnh nào chụp chung của hắn cùng Tiểu Anh, tất cả ảnh đều là ảnh chụp chung của Tiểu Anh cùng Học Tiệp.
"Không có gì?" Hắn hỏi.
"Vì sao trong phòng của anh không có ảnh chụp chung của anh với Tiểu Anh? Vì sao tất cả ảnh đều là ảnh chụp của Học Tiệp và Tiểu Anh?" Nàng trợn to mắt hỏi.
Phạm Học Ôn lại rơi vào trầm mặc.
Hắn vẫn biết rằng nàng tương đối thông minh, nhưng đối với các tình tiết nhỏ thì không để ý đến, hắn nghĩ rằng nàng sẽ không phát hiện ra điểm nhỏ ấy, nhưng nàng vẫn là phát hiện.
"Sao anh không nói lời nào, rõ ràng là nói Học Tiệp có liên quan đến chuyện này, chuyện anh cưới Tiểu Anh rõ ràng có liên quan đến học Tiệp!" Nàng cũng không hy vọng xa vời rằng hắn sẽ trả lời, bởi vì nàng cơ hồ chắc chắc chính mình là đúng.
Tiểu Anh từ trung học liền nhận thức Học Tiệp, các nàng vẫn luôn là bạn tốt, có chụp ảnh chung là chuyện đương nhiên, nhưng nếu chỉ là bạn tốt, Tiểu Anh cùng Học Tiệp chụp ảnh chung cũng không tránh khỏi nhiều lắm đi? Càng đừng nói từng đấy ảnh chụp đều để ở phòng nàng đi.
Tiểu Anh là em gái thương yêu nhất, cho nên nàng mới có thể để ảnh chụp của nàng ở trong phòng, còn Học Tiệp thì sao?
Nhiều chụp ảnh chung như vậy, có phải hay không còn đại biểu cho Tiểu Anh với Học Tiệp quá mức thân mật, thậm chí — thậm chí liền giống như người yêu, dùng chụp ảnh chung kỷ niệm lại hồi ức tốt đẹp!
Ý tưởng này, làm cho nàng hung hăng hít phải một hơi lạnh, khiếp sợ đến cực điểm nhìn vào con ngươi đen của hắn.
Thẳng đến giờ khắc này, nàng mới nhìn thấy hắn thủy chung giấu mọi thứ ở đáy mắt, một cảm giác chua xót không nói nên lời, mà hắn cũng thấy rõ trên mặt nàng là bừng tỉnh đại ngộ cùng khiếp sợ.
"Tiểu Anh cùng Học Tiệp là –"
Hắn nhanh chóng cởi áo, cả người phủ ở trên cơ thể của nàng.
"Thích Lan, mở mắt ra nhìn anh." Hắn thô ách yêu cầu, tay phải yêu thương không thôi xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Nhưng mà đôi mắt trước mặt vẫn thủy chung không động đậy, như trước ngượng ngùng nhắm chặt, thật sự không dám mở.
"Nhìn anh." Hắn thúc giục, cúi đầu hôn lên mi, mắt của nàng, cùng với môi của nàng, dùng lời lẽ nóng cháy khiêu khích hương của nàng, cướp đi hô hấp của nàng, làm cho nàng nhịn không được phát ra tiếng yêu kiều.
Nàn chịu không nổi kích thích của hắn, nàng mới rốt cục thở hổn hển mở mắt ra, ngượng ngùng không thôi nhìn về phía hắn.
"Anh muốn em thuộc về anh." Hắn tươi cười một cách nàng chưa từng thấy bao giờ, sự bá đạo này tà mị, thoạt nhìn như là nam nhân hư hỏng.
Nàng toàn thân nóng lên, hoài nghi chính mình như thế nào còn không có xấu hổ, nhưng không cách nào không chờ mong chuyện sẽ phát sinh kế tiếp.
Từ ngày đó yêu hắn, nàng liền vẫn khát vọng có thể được nhận được hắn yêu, mà nay nguyện vọng của nàng rốt cục được thực hiện.
Người yêu vui sướng, cùng với được người yêu làm cho hạnh phúc, làm cho nàng tạm thời quên e lệ, nhịn không được chủ động vòng ấy sau gáy của hắn, dũng cảm hiến hôn.
"Em yêu anh." Phấn môi cong lên, nàng nở rộ tươi cười, nở rộ xinh đẹp ngượng ngùng chỉ thuộc về hắn.
"Anh cũng yêu em." Con ngươi đen u ám, hắn cơ hồ lập tức cúi đầu niêm phong đôi môi của nàng lại.
Hắn yêu nàng, nàng cũng yêu hắn, từ hôm nay trở đi, bọn họ trong lúc sẽ không bao giờ còn có khoảng cách, cũng không sợ hãi đến chữ yêu, hay là mất đi lẫn nhau.
Trong lòng tâm tư được gỡ rối, bọn họ rốt cục tìm được lẫn nhau, sau đó trường tồn vĩnh viễn chẳng thể biệt ly xa cách.
---Hoàn----