Quá Yêu - Hạ Kiều Ân
Chương 3 :
Ngày đăng: 09:29 19/04/20
Ngay khi sắc lang giơ tay ra định đánh chị gái, nàng quả thực sợ hãi, may mắn Phạm đại ca đúng lúc ra tay.
"A? Các người nhận thức?" Thích Lan sửng sốt.
"Hắn là Phạm Học Ôn, là anh của Học Tiệp." Thích Anh lập tức giải thích. Học Tiệp là bạn thân của nàng nhiều năm, bởi vì thường xuyên lui tới, cho nên nàng cùng Phạm Học Ôn cũng không tính là xa lạ. "Phạm đại ca, nàng là chị gái của em, tên là Thích Lan." Nàng thay hai người giới thiệu.
"Khéo như vậy!" Thích Lan tươi cười, không dự đoán được nam nhân thấy việc bất bình ra tay cứu giúp trước mắt này lại là anh trai của Học Tiệp.
Học Tiệp là bằng hữu tốt nhất của em gái, cũng thường xuyên đến nhà, là nữ hài tử trầm tính có chủ kiến, đối với việc thiết kế nội thất được trời ban cho, ở đại học đã có thành tích tốt, nay lại là thiết kế sư nổi tiếng được nhiều người biết đến.
Nguyên lai bọn họ là anh em, không trách đều xuất sắc như vậy.
Thích Lan cười sâu sắc, đang định thận trọng nói lời cảm tạ, thì nhân viên công tác chợt đến ngắt lời. "Tiểu thư, cảnh sát lập tức sẽ tới, có thể làm phiền tiểu thư viết bản tường trình hay không?"
"Không thành vấn đề." Thích Lan nhanh chóng gật đầu.
"Chị, chị không phải còn phải đi Nam bộ để làm việc sao?" Thích Anh nhịn không được nhắc nhở nàng.
"Chuyện của em mới là trọng yếu, chờ viết xong bản tường trình rồi đi Cao Hùng cũng chưa muốn." Thích Lan trả lời như đương nhiên, rồi buông tay em gái ra, vươn tay phải hướng Phạm Học Ôn. "Phạm tiên sinh, thật cao hứng khi nhận thức anh, vừa ròi thật sự cảm ơn anh." Nếu không phải hắn hăng hái làm việc nghĩa, nàng nhất định sẽ bị thương, tuy rằng hiện nay xã hội lạnh lùng, nhưng sự thật chứng minh, nhân gian vẫn là có ấm áp.
"Bất quá thuận tay trợ giúp, xin đừng khách khí." Nhìn nàng đương nhiên vì em gái mà hoãn lại công việc, Phạm Học Ôn không khỏi có ý cười sâu sắc ở sâu trong đáy mắt, gắt gao cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Nàng giống như đóa hoa lan ấm áp, lại cơ hồ mau lẹ cùng dũng mãnh, vì em gái mà không chút do dự tự tay bắt sắc lang, thậm chí vì chính nghĩa mà dũng cảm bắt người.
Hắn chưa bao giờ tin tưởng yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nàng lại làm cho tâm của hắn rung động mạnh.
Đóa hoa lan kiêu hãnh này thật sự gây ấn tượng sâu sắc với hắn.
Hắn phi thường thích.
* *
"Chị, chị tối hôm nay đại khái mấy giờ thì tan sở? Em đã nấu canh gà, mang qua cho chị." Trong di động, truyền đến giộng nói ôn nhu của Thích Anh.
Thích Lan mắt sáng, nhịn không được lộ ra ý cười, căn bản bảo vệ có quen biết với hắn, sớm chủ động trở lại phía sau bàn làm việc, cũng không chú ý tới Phạm Học Ôn trước mắt chính là lấy một lọai ôn nhu khó diễn tả mà nhìn nàng.
Hắn đối với nàng là vừa gặp đã yêu, lại khổ là không có cơ hội nhận thức nàng, nguyên bản tính nhờ em gái tìm cho nàng cơ hội, không nghĩ tới ông trời lại chủ động đem nàng đến cho hắn.
Tuy rằng hai người bọn họ là mới quen, nhưng mấy năm nay khi nghe em gái cùng Thích Anh nói chuyện với nhau, hắn ũng hiểu về nàng một chút.
Nàng chính xác là một nữ cường nhân, xử lý đại sự khôn khéo giỏi giang, nhưng cuộc sống thường ngày lại rất mơ hồ, cũng không hiểu cách chiếu cố chính mình, cũng không nấu cơm, thậm chí vẫn là cái cuộc sống ngu ngốc đó, chỉ đơn giản là thích làm việc, hắn nếu dự đoán được nếu là nàng, cơ hội sẽ nhiều lắm!
"Tuyệt không phiền toái." Hắn chủ động hành lý của nàng, lập tức đi đến càu thang bộ. "Đến đây đi."
"Phạm tiên sinh, thật sự không cần, em thật sự có thể tự đi được……" Nàng hoang mang rối loạn lập tức đuổi theo, vốn định lấy lại hành lý, hắn lại lập tức đem hành lý chuyển sang tay trái, làm cho nàng lấy hụt.
"Đến tầng 8 cao như vậy, em đi giầy cao gót thì phải cẩn thận, nếu mệt mỏi, liền dừng lại nghỉ ngơi." Hắn thấp giọng dặn dò, đối với khéo léo từ chối của nàng thì hoàn toàn bỏ mặc.
Không dự đoán được hắn nói chuyện ôn hòa có lễ, làm việc lại có chút cường thế như vậy, Thích Lan không khỏi có chút ngoài ý muốn.
"Nhưng là……"
"Gặp lại tất nhiên là hữu duyên, huống chi chúng ta còn là hàng xóm, giúp đỡ hàng xóm là chuyện nên làm." Nói mới nói xong, hắn liền mang theo hành lý nhanh chóng lên lầu, cước bộ vững vàng hướng lên trên đi đến.
Mắt thấy khéo léo từ chối hắn không được, Thích Lan đành phải ngẩng đầu nhìn hình dáng cao lớn của hắn, vội vàng đuổi kịp cước bộ của hắn.
"Phạm tiên sinh, thật ngại, còn có, cám ơn anh." Nàng thấp giọng nói cảm ơn, nghe thấy tiếng gót giầy của chính mình gõ từng tiếng lên đá hoa, từng bước tạo thành từng tiếng nhỏ, mà bước chân của hắn lại dường như không thể nghe thấy.
"Nếu em thật sự thấy ngại, như thế thì có thể mời anh cốc nước." Hắn thong dong nói, không phải thỉnh cầu, mà là đề nghị.
Nàng nhìn bóng dáng hắn cao lớn, càng lúc càng cảm thấy hắn cùng với lần gặp mặt đầu tiên không giống nhau, lại tuyệt không cảm thấy hắn chán ghét.
Môi đỏ kéo thành một đường cong, nàng lộ ra tươi cười sung sướng.
"Đương nhiên không thành vấn đề."