Quái Phi Thiên Hạ
Chương 10 : Dùng Khí Ngũ Hành Chép Kinh Phật
Ngày đăng: 11:16 30/04/20
Chuyện gia đình Đỗ Đức không ảnh hưởng gì đến Dạ Dao Quang, cô hiện tại chỉ phiền não làm cách nào để kiếm tiền. Tiền bạc trong nhà đều do Dạ Dao Quang quản lý, cô biết rất rõ toàn bộ gia tài chỉ còn bốn trăm năm mươi ba đồng, tiết kiệm một chút sẽ ăn được hai tháng, đây chính là mức sống của nông thôn thời cổ đại.
Ngoài phong thủy huyền học cô gần như là không còn biết gì khác, trước đây chủ cũ còn biết thêu khăn tay và bóp ví mang ra trấn đổi ít tiền, không thể phủ nhận Liễu thị nuôi dạy chủ cũ rất kỹ, cầm kỳ thi họa nấu nướng thêu thùa không thiếu môn nào, đều là đích thân tận tình dạy bảo, thiên phú của chủ cũ về thêu thùa là tốt nhất. Cô cũng cầm lên một số đồ thêu thùa chủ cũ nhận về làm, lúc mới bắt đầu hơi cứng tay, tưởng chừng như không cùng một người, dần dần cũng thuận tay hơn, nhưng thêu xong lại thiếu đi rất nhiều linh tính so với chủ cũ, không sinh động lắm, hoàn toàn dựa vào ký ức của chủ cũ để in ra, hơn nữa công việc này không những tốn thời gian, tiền kiếm được cũng không đáng là bao.
“Trạm huynh, chàng đang làm gì vậy?” - Hôm nay là ngày nghỉ, Ôn Đình Trạm trước đây sinh hoạt rất có quy luật, ăn xong cơm sẽ đi tiêu thực, sau đó mới đi đọc sách hoặc làm chuyện khác, nhưng liên tục mấy ngày gần đây vừa ăn xong cơm cậu liền buông chén đũa chạy đến thư phòng, ban đêm đốt xong một cây nến mới đi nghỉ, cái bóng in lên cửa sổ chính là hình cảnh cậu cúi người viết lách trên bàn.
“Ta nhận chép sách cho hiệu sách trên trấn.” - Ôn Đình Trạm trả lời Dạ Dao Quang mà đầu vẫn cúi gầm.
Dạ Dao Quang bước đến gần, nhìn nét chữ của Ôn Đình Trạm, ngoài việc do còn nhỏ cổ tay chưa đủ lực ra, chữ viết của cậu không những đẹp và ngay ngắn mà còn cứng cáp:
“Sao lại dùng Tiểu Triện?”
Mấy hôm nay cô đã bổ sung rất nhiều những kiến thức muốn biết, thì ra là sau triều Tống, đột nhiên xuất hiện một vị thiên tài phi phàm phổng tay trên của Nguyên Thái Tổ, lập nên triều Đại Nguyên của người Hán, vị Nguyên Thái Tổ đó dường như ngoài quân sự, những việc khác ông đều không can thiệp, vẫn phát triển thuận theo dòng chảy lịch sử, nhưng về mặt chữ viết, Nguyên Thái Tổ tuy không thực thi thể chữ giản mà do sở thích riêng của bản thân ông nên đã ảnh hưởng đến trào lưu, in ấn thư tịch hiện hành đều dùng thể hành thư là chủ yếu.
“Yêu cầu của hiệu sách, họ nói là có người cố tình đến đặt, quyển sách này chép xong sẽ được một lượng bạc.” Hiện nay người chịu luyện thể Tiểu Triện rất ít, ở Lô Lăng huyện càng không có mấy người, những người luyện được viết đẹp thì gia cảnh đều không tồi nên không ai chịu nhận việc, vừa hay để Ôn Đình Trạm gặp được.
Một lượng bạc không phải là con số nhỏ, gia đình nông thôn ba người chi tiêu tiết kiệm có thể dùng nửa năm.
Nhưng đối với Dạ Dao Quang, một lượng bạc quả thật chẳng thấm đến đâu, nhưng nhìn thấy Ôn Đình Trạm chép sách, ánh mắt Dạ Dao Quang phút chốc sáng hẳn lên, kéo Ôn Đình Trạm nói:
“Trạm huynh, ngày mai chúng ta đi Vĩnh An Tự đi, muội muốn chép kinh Phật mang đến Vĩnh An Tự.”
“Tất nhiên rồi, muội đã dùng khí ngũ hành để viết mà, tất nhiên có khả năng ngưng thần tịnh khí, nếu không muội làm sao dám mang đến Vĩnh An Tự bán?”
“Bán?” - Ôn Đình Trạm vốn tưởng Dạ Dao Quang mang đi cầu phúc hoặc cung phụng, không ngờ cô lại muốn mang đi bán, mặc dù cậu cũng đang chép sách đổi tiền, nhưng kinh Phật ý nghĩa lại khác, điều này... quả thật sỉ nhục người tri thức, không tôn trọng thần linh! Nhưng nhìn ánh mắt cười híp của Dạ Dao Quang, cậu không dám nói ra, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, vậy nên cậu kìm nén đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
Dạ Dao Quang lấy lại số kinh Phật cô đã chép từ tay Ôn Đình Trạm với vẻ mặt tràn đầy niềm vui:
“Chàng có biết muội luyện khí ngũ hành khó khăn đến mức nào không, mỗi một chữ đều chứa đầy khí, nếu ai có duyên sở hữu, ngày ngày lấy ra xem, đảm bảo bệnh tật tránh xa, tà linh không dám gần.”
Điều này quả thật Dạ Dao Quang không thổi phồng, cô chép chậm như vậy là vì hiện tại tu vi của cô còn rất thấp, mặc dù khí ngũ hành ở đây rất nồng đậm và thuần khiết, nhưng cũng phải chậm rãi ngưng tụ, buổi chiều này đã tiêu hao hết hơn một nửa số khí cô ngưng thụ mấy hôm nay.
***
(1) Tiểu Triện: Là một trong hai loại của thể chữ Triện. Tiểu Triện phát triển từ Đại Triện, ra đời từ khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước và đề ra chính sách thống nhất văn tự. Đại Triện là thể chữ phát triển từ Kim Văn, lưu hành vào thời Tây Chu, không thống nhất và có nhiều dị thể ở các nước khác nhau.
(2) Hành thư: Là một phong cách viết chữ Hán bắt nguồn từ thảo thư, tuy nhiên vì không quá tháu như thảo thư nên dễ đọc hơn.
(3) Mực tùng yên: Việc chế tạo mực thời cổ đại, thường dùng gỗ tùng đốt thành tro để làm nguyên liệu, tên mực tùng yên bắt nguồn từ đây.
(4) Nữ quan: Cung nữ cấp cao, có thứ tự, cấp bậc nhất định, có bổng lộc.