Quái Phi Thiên Hạ

Chương 103 : Bùa Chú

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


Ngay lúc Dạ Dao Quang đưa tay vào quan tài đá, cô thấy luồng ánh sáng kì lạ trên chiếc trâm cài của người thiếu nữ, bỗng nhiên cô gái kia mở to mắt khiến người đã từng gặp qua hàng vạn quỷ quái như Dạ Dao Quang cũng giật nảy mình.



Không có lý do gì khác, chỉ vì đôi mắt xinh đẹp của cô gái này không có con ngươi mà là hai lỗ trống be bét máu. Theo ánh nhìn của cô, trên gương mặt trắng nõn của cô gái bắt đầu xuất hiện vết máu nhưng ghê rợn nhất vẫn là nhát dao trên cổ cô gái, dường như cô gái bị cắt đầu lìa khỏi cổ.



Dạ Dao Quang biết đây có lẽ là dáng vẻ của cô gái này lúc chết, thoạt nhìn có thể thấy chết rất thảm.



"Ngươi muốn như thế nào, hãy nói rõ ràng đi."



Dạ Dao Quang động đậy ngón tay. Cô gái dường như tỏa ra một luồng sức mạnh vô hình, tuy nàng thực sự đã chết, không có hồn của quỷ nhưng có một luồng năng lượng thần bí còn mạnh hơn cả quỷ hồn lan tỏa khắp xung quanh.



Dạ Dao Quang vừa dứt lời, hình ảnh trước mắt liền thay đổi phảng phất như bước chân vào thế giới khác. Bên trong khu vườn xinh đẹp có hai cô gái dáng vóc như nhau đang ngồi, các nàng ngồi chung ở chiếc xích đu, tựa sát nhau như hoa tịnh đế nở rộ. Mặc dù tướng mạo hai người giống nhau như đúc thế nhưng Dạ Dao Quang liếc mắt cũng có thể nhận ra, ngồi ở bên trái chính là cô gái trong quan tài đá.



Dạ Quang Dao biết được vài điều, người thiếu nữ này tên Hàm Nhược. Nàng có người tỷ tỷ sinh đôi là Hàm Ưu. Bọn họ sinh ra trong một gia tộc thần bí ngăn cách với thế giới bên ngoài. Gia tộc này vô cùng đặc biệt, tuy vẫn là trọng nam khinh nữ nhưng kẻ thống trị tối cao đều là nữ. Bọn họ đời đời đều là cha truyền con nối, mẫu thân của Hàm Nhược sinh ra một đôi song sinh, ắt hẳn người sinh ra trước sẽ được cung phụng.



Hàm Nhược lúc còn ở trong cơ thể mẹ vì bị kìm nén quá lâu nên sinh ra đã kém cỏi, chẳng những cơ thể yếu ớt mà ngay cả trí thông minh cũng kém rất xa Hàm Ưu. Bởi vì Hàm Nhược khó sinh suýt nữa hại chết mẹ, dù là mẫu thân hay phụ thân đều không thích nàng, thế gian này người duy nhất đối tốt với nàng chỉ có Hàm Ưu.




Một trăm năm, tỷ tỷ của nàng có thể còn sống. Dù sao Dạ Dao Quang cảm thấy gia tộc Hàm Nhược không giống bình thường và cũng chính bởi vì vậy, Dạ Dao Quang mới không muốn chuốc lấy phiền phức vào người.



Nhưng Dạ Dao Quang không thể tránh khỏi sự phiền toái này. Xung quanh không có gì bất thường tuy nhiên Dạ Dao Quang lại cảm thấy viên Dương châu đang nắm trong tay chợt nóng rực. Cô cúi đầu nhìn xuống thấy tám chữ xuất hiện trên quan tài.



"Người tới không thuận, chắc chắn phải chết!"



Trong chớp mắt tám chữ nát bấy, ngay lúc Dạ Dao Quang chưa kịp phản ứng, luồng sáng ấy đâm vào mắt cô. Trong chớp mắt cô cảm thấy không thoải mái nhưng rất nhanh sau đó đã không cảm thấy gì. Tuy nhiên Dạ Dao Quang cảm thấy linh hồn cô như đã có thêm một lớp xiềng xích, cũng chẳng biết từ lúc nào có một viên minh châu màu tím cực lạnh trong tay cô. Hạt châu này có một luồng lực thần bí, là báu vật của gia tộc Hàm Nhược nhưng hạt châu ấy chỉ có tộc trưởng có. Hàm Nhược tặng nó cho cô, vừa là thù lao vừa là sự uy hiếp.



Âm thanh ầm ầm vang lên, bức tường kín gió chợt xuất hiện một cái cửa, đó là lối ra. Cô gái trong quan tài đá lại hồi phục dáng vẻ xinh đẹp không tì vết. Dạ Dao Quang biết bản thân cô đã trúng lời nguyền trong truyền thuyết, muốn thoát khỏi lời nguyền ấy chỉ còn cách là hoàn thành nguyện vọng của người nguyền rủa, mà người nguyền rủa cô lại là một người đã chết rồi!



***



(1) Nhập chuế: Ở rể.