Quái Phi Thiên Hạ
Chương 109 : Mắng Người Khác Không Có Lời Thô Tục
Ngày đăng: 11:17 30/04/20
Vì để Mạch Khâm có nhiều thời gian hơn, Ôn Đình Trạm đi mượn một khoản tiền từ Mạnh Bác. Cậu tốn nhiều tiền để dẫn La Kỳ đi một vòng đến nơi khác. Tất cả đều xảy ra theo dự đoán của Ôn Đình Trạm, Mạch Khâm nhận được tin của Ôn Đình Trạm, sau đó việc đầu tiên là để tin tức này truyền đến tai Phục Xung.
Bởi vì Mạch Khâm nhúng tay vào chuyện này nên Phục Xung bị sư môn trách phạt một trận. Sư phụ giam hắn lại, hắn phải cam đoan thì sư phụ mới thả hắn ra ngoài. Trong lòng tràn ngập lửa giận không có chỗ phát tiết, không biết xui xẻo làm sao hắn lại nghe được tin này. Theo Phục Xung nhận thấy, người Hàn gia đúng là lòng tham không đáy, nếu không phải vì giúp người Hàn gia trông coi việc di dời mộ phần của tổ tiên thì làm sao hắn gặp phải Dạ Dao Quang? Nếu hắn không gặp Dạ Dao Quang thì tất cả mọi chuyện sao có thể xảy ra? Tất cả mọi sự xui xẻo trên người của hắn đều do Hàn gia mà ra!
Lập tức hắn liền viện cớ với sư môn rồi đi thẳng đến huyện Lư Lăng.
Ba ngày sau, Ôn Đình Trạm nhận được tin hồi âm từ Mạch Khâm, trong thư là tin Phục Xung đã xuất phát. Mạch Khâm còn nói rõ không đến năm ngày nữa Phục Xung sẽ đến huyện Lư Lăng.
"Có chuyện gì vui hay sao mà chàng cười như tên trộm thế?"
Trong đôi mắt đen nhánh của Ôn Đình Trạm tràn ngập ý cười. Dạ Dao Quang nhìn thấy từ xa liền nhướng mày bước nhanh đến bên cạnh Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm không để ý đến Dạ Dao Quang đang tới gần, cả người hơi bất động. Cậu nắm chặt tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, không để lộ chút dấu vết rồi ngẩng đầu lên mỉm cười rực rỡ như mặt trời.
"Không có gì, ở học viện có xảy ra một vài chuyện thú vị, lúc nãy trong lúc vô thức ta lại nhớ đến."
Dạ Dao Quang không nghi ngờ gì, cô trêu đùa nói: "Chuyện tốt gì vậy, nói cho muội nghe với được không?"
"Hôm nay có một người vừa đến học viện, ông ta không phải người bình thường mà là người có học thức uyên bác, tấm lòng rộng lượng và có phong thái phi phàm." Cũng may đúng lúc có chuyện xảy ra hôm nay, vì vậy Ôn Đình Trạm thuận tiện nói luôn.
"Phong thái của vị lão tiên sinh này tất nhiên là do có địa vị cao và sống lâu năm mà có. Mặc dù y phục trên người ông ấy chỉ là loại vải thô sơ nhưng vẫn không thể che đi phong độ của ông. Ông ấy thoải mái trò chuyện cùng với tiên sinh, sau đó còn ra một đề thi gian xảo cho chúng ta."
"Đúng vậy, trung thư lệnh chính là phụ thân của thái hậu nhưng cũng không phải là tổ tiên bên ngoại của hoàng đế." Ôn Đình Trạm nói.
"Dao Dao không cần lo lắng, một người có quyền thế như trung thư lệnh sẽ không đi điều tra xem ai là người ra chủ ý cho đế sư. Cho dù có điều tra ra được thì ông ta cũng sẽ không ra tay với ta. Nếu như trong lòng ông ta đến một chút khoan dung cũng không có thì vị trí trung thư lệnh hai mươi năm của ông ta sẽ không thể vững chắc qua hai triều."
"Muội lo lắng chuyện này làm gì, muội sẽ sợ hắn sao?" Dạ Dao Quang chỉ là thuận miệng nên mới nhắc đến.
"Trung thư lệnh là người có số làm quan, một người như vậy mọi người không thể đơn giản đối phó được." Ôn Đình Trạm nở nụ cười và đây cũng là lý do vì sao có nhiều địa sư (*) muốn kết giao với quyền quý.
Dạ Dao Quang đưa tay sờ mũi không nói gì, bởi vì cô không thể phủ nhận được lời nói của Ôn Đình Trạm. Giống như đạo lý ma quỷ không thể tới gần cục cảnh sát vậy, quan viên ở thời cổ đại này đều có số làm quan, trên người họ có ngôi sao may mắn hỗ trợ giúp gân và xương trong cơ thể họ không bị tổn thương. Chỉ khi nào bọn họ động đến điểm mấu chốt và muốn tính mạng của đối phương, làm xáo trộn thiên cơ thì sẽ bị giảm tuổi thọ hoặc sẽ bị ông trời trừng phạt.
"Chàng biết được cũng không ít nhỉ." Dạ Dao Quang tức giận liếc nhìn cậu.
"Ta muốn biết hết tất cả những chuyện về Dao Dao." Ôn Đình Trạm đắc ý nói.
"Đúng rồi, hạt châu này chàng đeo lên đi." Dạ Dao Quang tới tìm Ôn Đình Trạm chính là muốn đưa Dương châu này cho cậu. Mấy ngày nay cô phải ổn định Dương châu lại để khí tức của Dương châu nén vào bên trong thông qua Tử Linh châu. Cho dù cô mang theo Dương châu trên người thì cô cũng xem nó là một hạt châu có hình dạng trái táo bình thường mà thôi, trông thấy nó sẽ không gây ra tai họa, lúc này cô mới dám đưa Dương châu cho Ôn Đình Trạm.
***
(*) Địa sư: Là nghề phong thủy chuyên về đất đai, địa hình.