Quái Phi Thiên Hạ
Chương 1171 :
Ngày đăng: 22:01 07/03/21
Chuyện này trực tiếp làm Ninh Anh cùng Mộc Tử Tà cùng rơi vào ma đạo.
Cùng Mộc Tử Tà tách nhau một năm, tính tình Ninh Anh càng trở nên táo bạo nhưng nàng không tự biết. Vừa lúc này, trong sáu tông đứng đầu, thiếu tông chủ Thiên Vũ Tông bức hôn tới cửa, Vũ Thừa Ngạo yêu thích Ninh Anh có thể nói toàn bộ tông môn đều biết được, duyên phận bọn họ bắt đầu từ khi Ninh Anh một lần ra bên ngoài rèn luyện. Từ đây, một người phong lưu không kềm chế được như Vũ Thừa Ngạo cũng tự giữ mình trong sạch, một lòng chờ nghênh thú Ninh Anh.
Nhưng Ninh Anh trước nay đối với sự theo đuổi của Vũ Thừa Ngạo nhìn như không thấy, bởi vì nàng biết, nàng vĩnh viễn sẽ không gả cho Vũ Thừa Ngạo, nam nhân quá mức kiêu ngạo này. Dù cho nàng có suy nghĩ chưa thông suốt, nhưng nàng nhìn cũng hiểu, Vũ Thừa Ngạo là nam nhân vĩnh viễn sẽ không học được cách quý trọng, chấp niệm của hắn đối với nàng, chỉ là bởi vì nàng đối với hắn không giống những người khác, nàng là cự tuyệt hắn, nàng là nữ nhân đầu tiên hắn muốn mà không có được.
Tuy rằng, nàng không cần gả cho một nam nhân có tình yêu nam nữ, nhưng cũng tuyệt đối không thể là người chướng mắt, ích kỷ như Vũ Thừa Ngạo, không xem ai để vào mắt, cũng không bận tâm người khác cảm thấy ra sao. Nhưng Ninh Anh lại không biết, Vũ Thừa Ngạo lần này hoàn toàn thật lòng.
“Ninh Anh, từ hôm nay trở đi ta đã không còn là thiếu tông chủ Thiên Vũ Tông.” Nam nhân ngày thường cao ngạo đối với hết thảy coi như bụi đất đứng ở trước mặt nàng, đôi tay nắm lấy bả vai nàng, ánh mắt chân thành tha thiết mà lại kích động như mưa rền gió dữ, “Ta biết nàng muốn khôi phục sư môn, ta sẽ trợ nàng bằng được, ngày sau bất luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ không rời bỏ nàng, A Ninh, nàng tin tưởng ta một lần được không, ta tuyệt sẽ không phụ nàng.”
“Ngươi không còn là thiếu tông chủ Thiên Vũ Tông?” Ninh Anh kinh ngạc, “Vì sao?”
Đó là Thiên Vũ Tông a, một trong sáu tông đứng đầu, là tông môn có uy vọng tối cao trong giới tu luyện, tông chủ Thiên Vũ Tông có thể nói một tay che trời, yêu ma cũng phải sợ, khoảng cách thiếu tông chủ với người thường phải nói chác rất xa, nhưng hắn cứ như vậy từ bỏ.
“Vì nàng, A Ninh.” Vũ Thừa Ngạo mỉm cười, “Nếu như chưa gặp gỡ nàng, có người nói ta một ngày kia sẽ vì một nữ nhân như si như cuồng, ta nhất định sẽ đem hắn phế đi, nhưng sau khi gặp được nàng, ta mới biết được hỉ nộ ái ố, nhật nguyệt luân hồi, thế nào là tình si. Ta cũng không biết chính mình vì sao vì ngươi thoát ma. Nhưng A Ninh ta nghĩ ta thật sự điên rồi, đã từng ta có thời gian sống không có mục đích, hai mươi năm ở Thiên Vũ Tông ta chỉ biết chém giết, tay của ta dính đầy máu của huynh đệ tỷ muội mình, ta mới có được vị trí thiếu tông chủ nhưng giờ ta thấy thực không cần thiết. Ta biết nàng muốn trọng chấn sư môn, nàng phải làm chủ một tông, không có khả năng gả vào bất luận là tông môn nào, cho nên, ta vứt bỏ hết thảy tới tìm nàng. A Ninh, ta hiện tại lẻ loi một mình, nếu ngay cả nàng cũng không cần ta, ta liền thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng.”
Không thể không thừa nhận, chưa từng có nam nhân nào đối với Ninh Anh thật tình như vậy, trong lòng nàng chấn động, có chút làm nàng không thể nào thích ứng, nàng cảm thấy người này tựa hồ cùng nàng suy nghĩ không tương đồng.
Đứng trước Vũ Thừa Ngạo, Ninh Anh chưa tìm được lý do gì để thoái thác, nàng cảm thấy trong lòng có chút nặng nề. Một người chưa bao giờ trải qua tình yêu nam nữ như nàng, chỉ đứng trên phương diện chuẩn mực đạo đức thì nàng không nên nói cự tuyệt Vũ Thừa Ngạo, nhưng nàng lại không biết vì sao nội tâm nàng cự tuyệt gả cho Vũ Thừa Ngạo, chính nàng cũng không biết sự phản kháng này tới từ nơi nào.
Vũ Thừa Ngạo cứ như vậy lưu lại Mộc Tiên Tông, hắn dùng thủ đoạn mà không ai hay để tiếp cận Ninh Anh. Hắn theo dõi từng sở thích, thói quen của Ninh Anh, hắn từng chút len lỏi vào sinh hoạt hàng ngày của nàng, có thể nói không chỗ nào hắn không rõ, cứ cẩn thận tỉ mỉ như vậy.
Cha mẹ cùng huynh đệ nàng đều bị lưu đày đến đây, vì chịu khổ bất kham mà không được bao lâu thì lần lượt bệnh nặng qua đời. Nàng quỳ gối trước mộ cha mẹ khóc đến không kềm chế được, nàng nghĩ tới sư phụ từng nói, nàng phúc mỏng không thể lưu lại trong nhà, bởi vì nàng không thể thừa nhận phúc trạch, cho nên nàng cũng không muốn người thân gặp liên lụy, nàng cho rằng mình sinh ra làm cha mẹ rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Ninh Anh lâm vào tự trách vô tận không thể tự thoát ra được, suýt nữa bởi vậy mà nhập ma.
Vũ Thừa Ngạo biết được nàng đi không từ giã nhanh chóng đuổi theo, ra tay ngăn trở nàng. Quãng thời gian này, nàng tựa như một cái xác không hồn du đãng núi rừng, lang thang không có mục tiêu, nàng đắm chìm trong bi thương tự mình tạo lên.
Vũ Thừa Ngạo cũng biết không thể gấp gáp mà bức nàng, tàn nhẫn lúc này chẳng những không cứu được nàng, ngược lại sẽ làm nàng càng thêm bấn loạn, đến lúc đó chính là huỷ hoại nàng, Vũ Thừa Ngạo không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo nàng.
Hắn đi theo nàng ước chừng ba tháng, không biết đã đi qua biết bao nhiêu con đường, cũng không biết lướt qua bao nhiêu con sông, càng không biết đã trèo qua bao đỉnh núi cao, giống như phàm nhân đi theo nàng. Thời điểm nàng mệt mỏi thì cưỡng chế nàng nghỉ ngơi, thời điểm nàng khát cho nàng uống nước, nàng đói bụng thì tìm thức ăn. Thời gian ban đầu nàng không ăn không uống, là hắn dùng phương pháp mạnh nhất để ép nàng.
Ba tháng này, đại thiếu gia mười ngón tay chưa tình dính sương gió, có thể nói đã trải qua đủ chua xót của nhân gian. Từ người nấu canh cá không biết bỏ ruột cá đến người có thể lấy mọi thứ từ núi rừng làm ra thức ăn mỹ vị, từ người không nhận thức được thứ gì có độc thứ gì không, đến người liếc mắt một cái là có thể đủ nhìn ra thảo quả hay hương liệu, từ người chỉ biết dùng ngũ hành chi hỏa nháy mắt đem một con gà rừng đốt đến đen xì đến người có thể nướng bất kỳ thịt động vật nào cũng lên ánh vàng rực rỡ.
Vũ Thừa Ngạo chỉ dùng ba tháng, nhưng lại là quãng thời gian vui sướng nhất của hắn. Bởi vì cho du có mệt nhọc nhưng đều làm hắn cảm thấy thỏa mãn. Nếu có thể, Vũ Thừa Ngạo nhất định sẽ làm thời gian dừng lại, có lẽ bọn họ có thể sống cả đời như vậy, trở thành một đôi phu thê bình thường sống nhàn nhã tự tại, không cầu danh lợi.