Quái Phi Thiên Hạ

Chương 132 : Tuổi Trẻ Không Dễ Bị Lừa

Ngày đăng: 11:17 30/04/20


“Ngọc là do tôi lấy, nay các người đã biết, muốn làm gì tôi thì làm.” Thằng bé chạy nhanh ra ngoài làm miếng ngọc rơi ra, giọng nói có chút cầu xin.



Dạ Dao Quang không biết nói gì lúc này. Đối với những người không có quan hệ gì với mình, Dạ Dao Quang vốn chẳng bao giờ quan tâm đến nhưng nếu muốn cô làm khó đứa trẻ này bằng những lời lẽ nghiêm khắc thì cũng không cần thiết, vì cuộc sống mưu sinh ép buộc nên mới phạm phải sai lầm. Mặc dù là hành vi sai trái nhưng cô lại không trách nó, bởi vì quan điểm của cô là: Người được cuộc sống ưu ái không có tư cách đứng trên cao đánh giá hành vi của người có cuộc sống nghèo khổ. Những đứa trẻ này không chừng lúc đi ăn xin bị bọn lừa đảo để mắt tới nhưng muốn sống thì phải làm gì? Ai sẽ làm? Đi bán thân, chúng vẫn chưa hiểu chuyện ngộ ngỡ bị lừa đi vào chỗ chết thì phải làm sao?



Cho nên Dạ Dao Quang không nói gì cả, chỉ cầm lấy miếng ngọc trong tay nó, rời đi không nói câu nào. Ngôi nhà này không có người lớn, những người này cô đều nhìn qua rồi, mặc dù không phải là huynh muội ruột nhưng phụ mẫu của chúng đều đã qua đời.



“Người đừng đi.” Dạ Dao Quang định đi luôn nhưng đứa bé kia đột nhiên chạy đến trước mặt Dạ Dao Quang, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên đỏ ửng lên, ấp úng một lúc mới có đủ dũng khí mở miệng:



“Người... người vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà giàu, hay là người mua đệ đệ với muội muội ta đi. Không cần cho chúng ta tiền, chỉ cần cho bọn chúng cơm ăn là được, tôi có thể làm bất cứ điều gì cho người.”



“Ngươi có thể làm gì cho ta?” Dạ Dao Quang hỏi lại.



“Tôi...” Thằng bé bỗng cảm thấy khó xử, thấy Dạ Dao Quang định bước đi liền quyết tâm nói:



“Người nhà giàu như người nhất định sẽ có chuyện mà bản thân không nhìn thấy được. Người hận ai nhất, tôi sẽ hủy diệt hắn, tuyệt đối sẽ không để người bị liên lụy, chỉ cần người chăm sóc tốt cho đệ đệ và muội muội ta là được”.
Nhưng Ôn Đình Trạm không dừng tay, đồng thời đá một cái, cơ thể nhanh chóng nhảy qua lưng của người kia, xoay người túm lấy cánh tay đối phương. Tay cậu nhanh chóng bắt lấy tay tên cao to kia, dùng sức vặn một cái, mắt thường không thể nhìn thấy cánh tay của gã đã bị Ôn Đình Trạm vặn gãy.



Bà ta khó khăn lắm mới đứng dậy được lại bị đánh tiếp, ba người lại tiếp tục lăn lần nữa, tiếng kêu đau đớn bắt đầu vang lên. Mọi người đứng trước cửa xem kịch đều đang giương mắt nhìn ba người họ xông lên, hai đứa nhỏ vẫn còn sợ hãi. Những kẻ vừa rồi còn muốn cướp người, nay đã chạy mất.



Dạ Dao Quang bước lên phía trước: “Bảo chủ của ngươi đến quan phủ hỏi xem ta ở đâu. Ta họ Dạ, các ngươi có thể đến tìm ta báo thù”.



Nói xong cô liền cùng Ôn Đình Trạm rời đi. Vệ Kinh không cần gì nữa, vội vã cùng tỷ tỷ kéo theo đám nhỏ đi theo. Bọn họ đi phía sau nhìn theo người chủ mới của mình không có vẻ gì kiêu ngạo thì đã biết đó là người đáng để người khác tôn trọng. Chẳng qua là bị ép buộc không còn cách nào khác nên mới thử đánh cược lần này. Lúc này nó cảm thấy có lẽ việc nó vừa làm là việc đúng nhất trong mười năm ngắn ngủi của cuộc đời.



Vệ Kinh và hai đứa nhỏ là anh em ruột, nhưng Phương Nhi lại không có quan hệ gì với bọn họ cả. Trước đây bọn chúng đi theo một đoàn kịch nhưng lúc chủ gánh hát lâm bệnh nặng lại bị đồ đệ phản bội, muốn giết chết trưởng đoàn, Vệ Kinh vô tình nghe được ý đồ của bọn họ. Do chủ gánh hát đối xử với anh em Vệ Kinh rất tốt nên khi biết chủ gánh hát bị chôn sống, Vệ Kinh đã lén đào mộ của ông lên. Đoàn kịch rời khỏi trấn Thái Hòa, trước đây chủ gánh hát có quen một người bạn, họ sống nhờ vào sự giúp đỡ của người đó nhưng chẳng được mấy ngày chủ gánh hát đã mất mạng. Người mà chủ gánh hát quen lúc đầu nói muốn đón bọn họ đi nhưng chẳng được mấy ngày đã không rõ tung tích. Bởi vì lâu rồi không có ai đến nhà, tú bà của kỹ viện nọ để ý bọn chúng, lo sẽ có người đến cho nên luôn theo sát. Nhưng gần đây vì không thể chịu đựng được nữa cho nên bọn chúng mới nghĩ trộm một ít đồ làm lộ phí để rời khỏi nơi này, chúng ăn trộm được mấy lần. Hôm nay đi cầm đồ lấy tiền, đúng lúc thấy trên đường không có người, liền nhìn thấy dáng vẻ có tiền nhưng lại dễ bị lừa của Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm…



“Lát nữa ta sẽ đưa các ngươi đi lấy khế ước bán thân, sau này các ngươi sẽ là Vệ Kinh, Vệ Truất, Nghi Phương, Nghi Vi”. Mấy người đều có kí ức ở đoàn kịch nhưng lại không biết chính xác ngày sinh, Dạ Dao Quang giữ nguyên tên của nam, còn nữ thì thêm chữ “Nghi” ở phía trước.



Dạ Dao Quang phát hiện cô thu nạp được một người có tố chất đặc biệt. Vệ Truất có căn cơ tốt, trời sinh ra đã có duyên với luyện võ!