Quái Phi Thiên Hạ
Chương 167 : Biến thiên
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
“Thú vị, thú vị!” Vân Phi Ly đột nhiên cười nói.
“Tiểu sư thúc tìm được phương pháp phá giải rồi sao?” Lệ Thăng vui vẻ tới gần hỏi.
“Toàn Cơ đại trận này không giống như nhị thập bát tú trận, mà giống Tinh La trận hơn!” Vân Phi Ly vươn ngón tay trắng nõn như ngọc ra vuốt một lọn tóc đang rũ xuống.
“Tinh La đại trận này lại có một luồng sức mạnh thần bí điều khiển. Ta đã thăm dò qua, sức mạnh này có nguồn gốc không rõ, không phải do con người tạo ra, ngược lại giống như bảo vật trong thiên địa nhưng ta cũng không biết rõ lắm, vì vậy muốn phá được trận này rất khó!”
Lệ Thăng nghe vậy lập tức trợn to mắt, vị tiểu sư thúc này còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi nhưng sự tồn tại của hắn giống như một vị thần trong mắt mọi người ở Phiêu Mạc Tiên tông. Dường như không có chuyện gì có thể làm khó hắn, khiến hắn lùi bước hay vây khốn hắn được. Cùng lớn lên từ nhỏ với nhau nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng Vân Phi Ly phát ra một chữ “khó”… Mặc dù lúc hắn chỉ dựa vào tu vi Trúc Cơ kỳ khiêu chiến mười sáu Kim Đan đại trận hắn cũng chưa từng kêu khó…
“Tiểu sư thúc nói vậy tức là chúng ta sẽ không ra được sao?” Lúc này có một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đi lên, gương mặt thanh tú nhỏ nhắn khẽ nhíu chặt, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Vân Phi Ly.
“Làm sao bây giờ? Tiểu Đậu của chúng ta sẽ bị vây ở nơi đây, sau đó sẽ chết đói trở thành một đống xương trắng nha!” Đôi mắt đen láy của Vân Phi Ly mang theo ý cười, biểu cảm trên mặt vô cùng phong phú, biểu hiện ra sự không đành lòng xen lẫn hối tiếc.
“Tiểu sư thúc! Đến lúc này rồi người còn có tâm tư đùa giỡn ta sao?” Đôi mày kiếm thanh tú của Vân Đậu nhíu chặt lại, mất hứng nói.
“Ha ha! Ha ha…” Vân Phi Ly nhẹ nhàng khoan khoái cười một tràng dài:
“Chúng ta bị vây trong đại trận này, sư thúc ta chỉ có thể tìm chút niềm vui mà thôi, coi như có bị chết đói thành xương trắng cũng đẹp mắt hơn một chút!”
Mà Tinh La trận Dạ Dao Quang bố trí đan xen vào cũng dần bị tách ra, ngoại trừ người bày trận là Dạ Dao Quang, ngay cả Mạch Khâm cũng không nhìn rõ mọi chuyện xảy ra như thế nào. Nhưng cho dù là như vậy Dạ Dao Quang vẫn vững vàng như núi, không có chút dao động nào, thậm chí một chút tâm tình lo nghĩ cũng không có.
Nhị thập bát tú bị tách ra từng cái một, cứ tưởng bọn chúng sẽ tách ra nhưng bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, trăng sáng bị mây đen che khuất, toàn bộ ngôi sao cũng bị mây đen che phủ.
“Xuy!” Vân Phi Ly đang thi triển pháp thuật đột nhiên nhìn thấy vậy suýt chút nữa nhảy dựng lên chửi tục. Thật đúng là có quỷ, sớm không biến thiên, muộn không biến thiên, cứ nhằm đúng lúc này lại biến thiên, chỉ thiếu một chút xíu nữa, một chút xíu nữa thôi!
Vân Phi Ly nắm chặt hai tay, tiếng khớp xương răng rắc vang lên. Hắn hận không thể đấm cho ông trời một chưởng, cho hắn thêm thời gian nửa nén hương nữa thì có sao đâu, sao cứ nhất định phải là lúc này?
Ở bên kia, Dạ Dao Quang quay đầu nhìn đám người Mạch Khâm khẽ nhíu mày: “Khoảng một khắc đồng hồ nữa trời sẽ mưa, chúng ta đi vào sơn động thôi!”
“Dạ cô nương, người… người đã sớm biết tối nay sẽ mưa…” Mục đồng thật sự muốn quỳ xuống khâm phục bái lạy Dạ Dao Quang, trong lòng thầm nhớ lại buổi chiều hắn vẫn còn có chút buồn bực, không biết Dạ Dao Quang muốn đào một hang núi làm cái gì…
“Ta đã sớm nói ta trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, ngày xem thiên mệnh, tối xem thiên tượng mà!” Dạ Dao Quang cười híp mắt nhìn mục đồng, rất khoe khoang nói thêm một câu:
“Không cần sùng bái tiểu cô nương ta đâu, tiểu cô nương ta đây chỉ là một truyền thuyết…”
Nói xong, cô thoải mái nhàn nhã đi vào sơn động, tìm một vị trí thích hợp nằm xuống ngủ ngon.