Quái Phi Thiên Hạ
Chương 170 : Tranh đoạt
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
“Ùng ùng!”
Lệ Thăng vừa nói xong thì cuối chân trời vang lên một tiếng sấm, mây đen cuồn cuộn kéo đến, tia chớp nhàn nhạt lóe lên. Rõ ràng tia chớp cách bọn họ rất xa nhưng không hiểu có chuyện quỷ dị gì xảy ra mà lại khiến cho những tia điện quang kia từ trên trời kéo tới nơi đây, dùng mắt thường của bọn họ cũng có thể nhìn thấy điện quang chuyển động bốn phía.
“Đại sư huynh, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Vân Đậu nhìn điện quang đan xen vào nhau ở bốn phía, sắc mặt cũng bị điện quang chiếu hiện lên vẻ tái nhợt.
“Vạn vật không tách rời khỏi ngũ hành, bất kể đối phương dùng thủ đoạn gì dẫn lôi điện qua đây đều là lấy ngũ hành làm trụ cột. Đã như vậy, lôi điện chính là thuộc tính Kim trong ngũ hành thì chúng ta sẽ lợi dụng thuộc tính Hỏa để khắc chế…” Lệ Thăng lạnh lùng nói, sau đó lập tức vận khí:
“Đúng lúc ta là Hỏa linh căn, mọi người trợ trận cho ta.”
Tay hắn khẽ động, chân khí quanh thân di chuyển đến hai lòng bàn tay, hai tay tấn công xuống mặt đất. Chỉ thấy từng luồng chân khí thuộc tính Hỏa lấy chân của hắn làm tâm điểm, tản ra thành từng vòng tròn, mà lôi điện trong không trung cũng lui dần giống như sợ hãi sức mạnh của Lệ Thăng.
Hai luồng sức mạnh chớp mắt đan xen vào nhau, tiếng va chạm không lớn lắm nhưng lại vô cùng kịch liệt, lửa văng khắp nơi. Mà trong hai luồng sức mạnh này thì rõ ràng lôi điện đang chiếm ưu thế. Đám người Lệ Thăng thấy vậy lập tức vận khí, xoay người bao quanh bảo vệ cho Lệ Thăng.
Ánh lửa bỗng nhiên phóng lên mạnh mẽ, trong không khí có từng chùm hoa lửa bốc cháy, ánh lửa kèm theo sức mạnh cường đại tấn công về phía lôi điện trên mặt đất. Lôi điện không chống đỡ được sức mạnh cuồng bạo của đám lửa này, chậm rãi đứt gãy, cuối cùng toàn bộ đều bị đám lửa kia nuốt chửng.
Một kiếm kia ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo khiến cho cả sơn động đều lay chuyển, ánh lửa sáng rực rỡ bao quanh thân kiếm khiến cả sơn động như bừng sáng.
Nhưng dưới một kiếm đáng sợ như vậy Mạch Khâm lại không thèm chớp mắt lấy một cái, hắn nhẹ nhàng duỗi hai ngón tay ra chỉ vào không trung giữ chặt trường kiếm, vẻ mặt của hắn vẫn thong thả lãnh đạm như cũ. Cổ tay vừa động, năng lượng từ hai đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.
Năng lượng vừa xuất hiện đã hóa giải hoàn toàn chiêu thức của Lệ Thăng, khẽ chạm vào mũi kiếm, chảy dọc theo thân kiếm đi xuống. Tay Lệ Thăng đang nắm chuôi kiếm lập tức run lên, chân khí cả người đều biến mất, hai chân nhanh chóng lùi về phía sau. Cuối cùng vẫn không chịu được, hai chân hắn mềm nhũn quỳ phịch xuống đất.
Ánh mắt Mạch Khâm hơi lóe sáng. Đối với người như bọn hắn chỉ có thể quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ, ngay cả gặp vua chúa cũng không cần quỳ. Hắn biết Lệ Thăng dồn rất nhiều năng lượng vào trên thân kiếm nhưng Mạch Khâm không ngờ hắn lại yếu đến mức không chịu được một chưởng như vậy. Mặt mũi của hai tông phái cũng khá quan trọng nên hắn tiến lên một bước, đang định đỡ Lệ Thăng dậy thì bỗng dưng có tiếng quát chói tai vang lên.
“Mạch thiếu tông chủ uy phong thật lớn, dám làm nhục đại đệ tử thân truyền của Phiêu Mạc Tiên tông!”
Giọng nói kia vang vọng khắp nơi truyền vào tai mọi người. Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh tự giác che lỗ tai lại, cảm giác màng nhĩ vô cùng đau đớn mà giọng nói kia vẫn còn vang vọng. Sau đó một sức mạnh mạnh mẽ đánh xuống mặt đất tạo ra hoa lửa, đánh thẳng về phía Mạch Khâm.
Mạch Khâm không ngừng lui lại, mãi đến khi gần sát vách tường mới đạp một chân lên vách tường, tung người bay vọt lên tránh thoát một chưởng kia. Sau khi Mạch Khâm bay lên, bức tường phía sau lập tức bị luồng năng lượng kia đánh trúng, tạo thành một vết nứt sâu nhìn không thấy điểm cuối.