Quái Phi Thiên Hạ

Chương 176 : Hầu gia

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


"Dạ cô nương, mới cách hai tháng, không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt nhau." Trọng Nghiêu Phàm vừa đến đã thấy Dạ Dao Quang, đầu tiên ngẩn người rồi chợt nở một nụ cười xinh đẹp.



"Thuấn Vũ cũng quen với Dạ cô nương sao?" Minh Nặc tất nhiên cũng nhớ rõ Dạ Dao Quang. Không ngờ Trọng Nghiêu Phàm cũng quen biết với Dạ Dao Quang, không khỏi kinh ngạc.



"Dạ cô nương chẳng những là ân nhân cứu mạng của ta, còn chỉ bảo sai lầm cho ta, giúp ta tiết kiệm không ít sức lực, tất nhiên là quen biết." Trọng Nghiêu Phàm dời ánh mắt, nở một nụ cười không chút ý tốt.



"Bản công tử nhớ lại, đế sư nói ngươi có một vị hôn thê, là nàng sao?" Lúc này thiếu niên kia đột nhiên mở miệng nói:



"Vị hôn thê của ngươi có lẽ là có bản lĩnh thật. Đường ca ta trước giờ không nhớ rõ người nào, quốc cữu gia cũng đã thấy hết ngàn hoa, chỉ sợ có thể nhận rõ không có mấy đóa."



"Ngươi đang ghen tị cảm giác tồn tại của bản cô nương mạnh hơn ngươi sao?" Từ sau khi thiếu niên kia vào đây, Dạ Dao Quang mới nói câu đầu tiên. Đôi mắt hoa đào sáng rực của cô mang ý cười dịu dàng nhìn thiếu niên, lúc thiếu niên nhìn sang không khỏi nháy mắt.



Thiếu niên kia lập tức ngạc nhiên, bị cử chỉ của Dạ Dao Quang làm cho sợ choáng váng. Lớn như vậy, đây là lần đầu hắn gặp phải cô gái như thế này. Hắn nhất thời nghẹn lời, rất nhanh sau đó đã phát hiện mình bị cô gái này chẹn họng, lập tức tức giận phất tay áo:



"Lỗ mãng!"



Dạ Dao Quang trở mặt liếc mắt, không thèm quan tâm hắn mà nói với Minh Nặc và Trọng Nghiêu Phàm: "Thật là đúng lúc, khách của ta không nhiều lắm, thật không ngờ hai người các ngươi còn quen biết đã lâu."




Thẩm Triệu ôm ngực, lúc này giận quá hóa cười: "Thẩm gia ta còn chưa đến mức ngu ngốc như vậy. Nếu muốn trả thù, Thẩm gia ta bồi dưỡng một nữ tử làm cho đế vương không thể chống cự không phải việc khó, chỉ sợ hôm nay trong cung cũng không có chuyện của Thục phi nương nương."



Trong mắt người đời, Trọng Nghiêu Phàm có được chức quốc cữu hữu danh vô thực này là dựa vào quan hệ bám váy đàn bà, cưng chiều phi tần Thục phi nương nương. Thẩm Triệu nói ra lời này, có thể thấy là do bị đâm trúng vết sẹo mà vô cùng tức giận.



Trọng Nghiêu Phàm cũng không biết bị người nói cho chết lặng như vậy là như thế nào. Mặt hắn hơi biến sắc, khóe môi vẫn có ý cười như thường. Hắn nhàn nhạt uống một hớp nước, động tác ưu nhã đặt chung trà xuống, ngước mắt nhìn Thẩm Triệu: "Muốn bản hầu cùng Minh tướng quân tin ngươi, ngươi phải chứng minh ngươi đáng tin mới phải?"



Trọng Nghiêu Phàm nói khiến mọi người đều kinh ngạc. Ngạo khí thiếu niên mở miệng giải thích: "Tháng trước, thánh thượng đã hạ chỉ phong quốc cữu gia thừa kế Vĩnh Phúc Hầu."



Vĩnh Phúc, từ này không phải là vĩnh viễn hưởng lộc sống hạnh phúc sao? Nếu là như vậy, Trọng Nghiêu Phàm ở trước mặt hoàng đế không phải được tín nhiệm bình thường. Bây giờ dù không phải bốn biển thanh bình nhưng cũng không có đại loạn gì, võ tướng ít được phong Hầu. Huống chi Trọng Nghiêu Phàm không văn không võ, nói trắng ra chỉ là thương nhân. Tuy trước đây xưng hô quốc cữu gia nhưng có nhiều người rõ ràng thầm chê bai xưng hô như vậy, sợ rằng trong lòng mọi người đều biết. Bây giờ không giống với trước kia hoàng đế kia thuận miệng đùa một câu quốc cữu gia. Hầu tước là tước vị chân thực, hơn nữa còn là cha truyền con nối!



Một câu này của Trọng Nghiêu Phàm trông như nhẹ nhàng, lại chân thực phản bác Thẩm Triệu. Bây giờ cũng không hoa mắt ù tai, hơn nữa muốn phong Trọng Nghiêu Phàm làm Hầu, nếu không có danh tiếng và bản lĩnh thật sự, cửa ải đế sư và Trung Thư lệnh cũng không thể qua.



***



(*) Án kỷ: Kiểu bàn thời cổ đại.