Quái Phi Thiên Hạ
Chương 181 : Trạm ca phá cục
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
Ôn Đình Trạm cùng tranh chấp với bất cứ người nào đều không hề yếu thế, nhưng cậu lại không muốn tranh chấp cùng với Dạ Dao Quang, vì vậy giọng nói của cậu rất nhỏ nhẹ: "Như vậy thì quá phiến diện, dù sao bọn họ cũng không thể đảm bảo rằng Minh tướng quân nhất định sẽ đến đây."
"Vậy sao bọn họ không chôn thuốc nổ ở nơi mà Minh Nặc xuất hiện, như vậy kế hoạch sẽ càng không có sơ hở." Dạ Dao Quang nghe vậy liền nói lẩm bẩm.
Ôn Đình Trạm nghe được, đôi mắt của cậu ngay lập tức sáng lên. Cậu nắm lấy cổ tay của Dạ Dao Quang: "Có lẽ bọn họ thật sự có quyết định này!"
Không biết từ lúc nào thuốc nổ đã bị mất tích, cậu truyền tin đến Đế đô cũng đã hơn một tháng, từ lúc Minh Nặc xuất phát thì đã có người đi bố trí, thừa dịp long tiên dịch được đưa tới cho đám người Mạch Khâm khiến cho toàn bộ Dao tộc và Quỳnh Vũ sơn trang đều đề phòng với người bên ngoài, dùng đến thủ đoạn không để người khác biết vận chuyển thuốc nổ. Bọn họ không có khả năng tới gần Quỳnh Vũ sơn trang, bởi vì lúc nào Thẩm Triệu cũng luôn cảnh giác nên sẽ rất dễ dàng bị bại lộ. Vì vậy hắn có thể đã sớm dẫn dụ Minh Nặc đi tới gần, hơn nữa hắn cũng suy đoán được nơi mà Minh Nặc sẽ đi qua và hắn hoàn toàn có thể sớm chôn thuốc nổ ở nơi đó!
Ôn Đình Trạm vừa nói như vậy, Dạ Dao Quang lập tức suy nghĩ cẩn thận:
"Phải để cho Tiểu Quai Quai nhanh chóng truyền tin cho Mạch đại ca."
Cũng may Mạch Khâm không đi theo bọn họ mà là quay về. Nếu có Mạch Khâm ở đó thì chỉ cần tin tức được truyền đến kịp thời, lúc đó mới có thể cứu được mạng nhỏ của Minh Nặc. May mà phía sau vẫn còn có Trọng Nghiêu Phàm và tiểu thiếu niên kiêu ngạo kia, nhưng sợ rằng chủ mưu sau lưng chuyện này không chỉ có một.
Ôn Đình Trạm không dám trì hoãn, lập tức cậu định cắn ngón tay của mình nhưng Dạ Dao Quang lại đưa tay ngăn lại, cô lật nhìn ngón tay của cậu rồi liếc mắt: “Chàng chỉ cần gọi ra Tiểu Quai Quai là được rồi.”
Dạ Dao Quang nói xong liền lấy ra một bình sứ nhỏ trong ngực, sau đó cô đập nát bình sứ và chọn lấy một mảnh sứ lớn, dùng Thiên Lân nhanh chóng khắc vài chữ lên trên mảnh sứ vỡ rồi lấy tiếp ra một vật trang sức từ bên hông để làm thành sợi dây. Lúc này Tiểu Quai Quai đã đáp xuống cánh tay của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang buộc lại mảnh sứ vỡ rồi dùng sợi dây buộc cố định lên trên cổ của Tiểu Quai Quai.
"Mau đi đi." Cô đưa tay vỗ lên đầu của Tiểu Quai Quai để cho nó bay đi, sau đó cô lại nói với Ôn Đình Trạm: "Bọn hắn sẽ không thể dùng hết toàn bộ thuốc nổ để phục kích Minh Nặc, dù sao thời gian của bọn hắn cũng có hạn."
Dạ Dao Quang: “...”
Tên tiểu tử này cũng bắt đầu tự luyến rồi, chẳng qua Dạ Dao Quang không thể không thừa nhận một bố cục xảo quyệt như thế thì chỉ người có đầu óc thiên tài như Ôn Đình Trạm mới nghĩ ra được, đúng là một kế hoạch tuyệt vời. Dạ Dao Quang nhìn thấy nụ cười ung dung tự tin của thiếu niên, cô không khỏi cảm thấy lão thái gia thực sự là không công bằng. Rõ ràng cũng là tự luyến nhưng sao tiểu yêu nghiệt này tự luyến lại khiến cho người khác cảm thấy rất hiển nhiên.
"Hiện tại chúng ta đành chờ tin tức của Mạch đại ca ở bên kia." Ôn Đình Trạm nghiêm túc nói.
Sở dĩ bên này không có ai động thủ là bởi vì bọn hắn đang đợi Minh Nặc gặp chuyện không may trước, thuốc nổ sẽ khiến cho cả hai tộc đều rối loạn. Lúc đó bọn hắn mới thừa dịp bên trong bị rối loạn mà cho nổ tung, một lưới đều bắt hết. Chuyện này cũng có thể là do yêu cầu của kẻ chủ mưu, cũng may nội gián ở trong Dao tộc không nhiều lắm, nếu không sẽ có chút phiền phức.
Còn một nơi cuối cùng có chứa thuốc nổ, Dạ Dao Quang đang định phá huỷ nhưng Ôn Đình Trạm lại ngăn cản: "Chúng ta mang thuốc nổ về, ta muốn dùng."
“Chàng dùng chúng làm gì?” Dạ Dao Quang nghi hoặc nhìn Ôn Đình Trạm.
Nhưng cô chỉ thấy nụ cười bí ẩn của cậu.
"Trở về sơn trang, tự nhiên nàng sẽ hiểu.”
Dạ Dao Quang cảm thấy tên tiểu tử này càng lúc càng cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng cô vẫn cùng với Kim Tử mang hết thuốc nổ gần năm trăm cân ở nơi đây đi. Tất nhiên hơn phân nửa đều là do Kim Tử mang đi, bởi vì Dạ Dao Quang còn phải dẫn theo Ôn Đình Trạm.