Quái Phi Thiên Hạ

Chương 200 : Mất hồn

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


“Nàng muốn vào lớp nam sinh học?” Ôn Đình Trạm giật mình nghĩ có phải tai mình có vấn đề rồi không. 



“Sao lại ngạc nhiên như thế?” Dạ Dao Quang véo khuôn mặt nhăn nhó: 



“Muội không thể giả trai vào lớp nam sinh sao?” 



“Học viện Bạch Lộc phân tách lớp nam sinh và nữ sinh, lớp nam sinh đều là nam, nàng là con gái trong đó sẽ rất bất tiện, một ngày để lộ ra sẽ bị đuổi học.” 



Ôn Đình Trạm có chút lo lắng, cậu thử tìm lý do thuyết phục Dạ Dao Quang. Lý do rõ ràng có rất nhiều nhưng cậu lại cố cân nhắc câu từ để không làm Dạ Dao Quang mất vui, vậy nên chỉ có thể nói khéo léo, hơn nữa cậu đã thấy bất lực. 



“Có cái gì bất tiện?” Dạ Dao Quang lơ đễnh hỏi. 



“Đầu tiên học sinh sẽ ở trong ký túc, thứ hai là dùng nhà tắm công cộng, riêng hai điểm này đã thấy rất bất tiện rồi.” 



Ôn Đình Trạm dù chưa từng ở trong ký túc nhưng lúc ở trường tư cũng nghe nói không ít. 



“Muội không quan tâm, hoặc là muội sẽ không đi, hoặc là muội giả nam đi học, tự chàng nghĩ cách đi.” Dạ Dao Quang lười tranh luận, đem hết các vấn đề cho Ôn Đình Trạm rồi bỏ đi. 



Ôn Đình Trạm đứng ở trong phòng, nhíu chặt chân mày, cậu hiển nhiên không muốn xa Dạ Dao Quang nhưng vào lớp nam sinh học... Nghĩ đến tình huống kia, cậu có chút không thể chấp nhận. Nhưng cậu thấy thái độ lúc nãy của Dạ Dao Quang, nếu như cậu thật sự không cho phép cô vào lớp nam sinh, chỉ sợ cô sẽ giận cậu. 




Dạ Dao Quang vừa nói vừa lấy một hộp lá bùa đưa cho Mạnh Bác. Mạnh Bác đưa cho Mạnh Lăng. Dạ Dao Quang cũng đã nghĩ đến cục diện xấu nhất này nên nửa tháng trước không hề rảnh rỗi, luôn vẽ lá bùa nên mới có nhiều như vậy. 



“Ta ở đây thay mặt tam đường huynh cảm ơn Dạ cô nương.” Cả hộp lá bùa rất nặng, sợ là đã phí nhiều tâm tư. 



“Vốn là liên quan đến ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.” 



Dạ Dao Quang đang nói bỗng nghĩ đến vừa rồi Mạnh Bác có nói muốn tìm cô, lại không phải vì chuyện của phương bắc nên vội hỏi: “Mạnh đại ca vừa rồi nói muốn tìm ta, không biết là vì chuyện gì?” 



“Là một chuyện rất quái dị.” Mạnh Bác gọi tâm phúc rồi đưa hộp lá bùa cho hắn, còn dặn dò hắn mau chóng đến tìm Mạnh Lăng, sau đó nói với Dạ Dao Quang: “Trịnh phu nhân trở về thăm là vì em dâu sắp sinh, đêm qua em dâu vừa sinh đứa trẻ ra, còn chưa kịp vui vẻ thì đứa bé liền tắt thở trong nháy mắt. Đứa bé rõ ràng vừa sinh nằm trong tay bà đỡ và đại phu, họ còn nói đứa bé này khỏe mạnh không có bệnh tật gì, vừa quay đầu lại liền mất, hơn nữa đại phu cũng không tìm ra nguyên nhân. Trịnh lão phu nhân vội vàng đến xem đứa bé, liên tục nói rằng linh hồn đứa bé bị bắt đi rồi.” 



“Trịnh lão phu nhân nói linh hồn đứa bé bị bắt mất?” Trịnh lão phu nhân là người có Phật quang, bà nói như vậy nghĩa là thực sự cảm giác được đứa bé không có linh hồn. 



“Tuổi đã cao, lại chịu đả kích, không chịu nổi cũng phải.” 



Mạnh Bác không tin lời Trịnh lão phu nhân nói, chắc chắn nhiều người cũng như vậy. 



“Vốn dĩ chuyện này ta cũng không nghĩ nhiều nhưng bà đỡ lại bị đưa đến nha môn, vì trước ngày sinh, bốn đứa bé do bà ấy làm bà đỡ đều không có hơi thở. Nhiều nhà đều nghĩ là thủ đoạn thâm độc của bà đỡ, ta mới cảm thấy chuyện này không bình thường. Bà đỡ này là bà đỡ có tiếng nhất huyện thành, trước giờ đều rất tốt, vì thế mới muốn tìm Dạ cô nương xem xét.”