Quái Phi Thiên Hạ
Chương 202 : Dẫn hồn
Ngày đăng: 11:18 30/04/20
“Ngày Kỷ Mão, tháng Kỷ Mùi, năm Quý Mão.”
Dạ Dao Quang xòe tay ra, ánh mắt suy tính lóe sáng: “Vừa hay ngày này không có gì kiêng kỵ, nhiều chuyện an toàn.”
Tại linh đường, Dạ Dao Quang nhanh chóng dặn dò người của Trịnh gia bắt đầu xếp đặt theo yêu cầu cô, chọn giờ Tuất làm phép. Dù giờ này không phải giờ lành nhưng lại thích hợp làm pháp tế lễ, theo la bàn ngũ quỷ tử môn ở đông nam, âm quý ở tây nam. Vậy nên cô lấy tóc con của Trịnh Dương làm bấc đèn, lấy lá bùa dung hợp vào trong dầu thắp, tìm vị trí âm quý hướng tây nam.
“Trịnh phu nhân, phiền phu nhân tìm một kẻ thân thủ phi thường đến đây, phải là nam nhân có dương khí mạnh.” Dạ Dao Quang khoanh một vị trí tốt.
“Người này nhất định phải đáng tin, hắn sẽ phải bảo hộ đèn dẫn hồn cho ta.”
“Mau gọi Tề hộ vệ tới.” Trịnh phu nhân lập tức nghĩ đến một người, vội vàng dặn quản gia bên cạnh bà.
“Đợi đã.” Thấy quản gia muốn rời đi, Dạ Dao Quang bấm bấm đầu ngón tay, cuối cùng căn dặn:
“Ta chọn giờ Tuất làm pháp, ngày Thìn xuất kích, sinh năm Thìn không được.”
“Tề hộ vệ không sinh năm Thìn.” Trịnh phu nhân gật đầu với quản gia đang dừng lại, sau đó giải thích với Dạ Dao Quang: “Tề hộ vệ vốn là hiệp khách đã cứu lão gia nhà chúng tôi một mạng, sau này luôn đi theo lão gia, rất đáng tin.”
Tại sao lại muốn một người có dương khí nặng và dũng cảm, chính là vì một khi dẫn hồn, vô số cô hồn dã quỷ sẽ xông tới xem có thể thừa nước đục thả câu, mượn xác hoàn hồn hay không.
Khi những quỷ hồn này xông vào cửa chính, ba lá bùa ở cửa chính đột nhiên phát sáng. Đa số các quỷ hồn bị thổi bay ra ngoài, phút chốc chỉ còn lại bảy tám con bay vào. Ba lá bùa này của Dạ Dao Quang chỉ có thể ngăn chặn lệ quỷ (1), mà có thể bay vào chắc chắn không có lệ quỷ.
Lúc này Ôn Đình Trạm bắt đầu gõ vào con cá gỗ Dạ Dao Quang đã phân phó người Trịnh gia chuẩn bị, cậu bắt đầu niệm kinh, là kinh Vãng Sinh. Kinh văn theo cậu truyền ra ngoài, quỷ hồn bay đến không thể bay qua cậu, hơn nữa không ngừng vây quanh cậu. Rất nhanh những quỷ hồn này dần dần tản ra rồi biến mất không thấy đâu nữa, không có lệ quỷ nào có thể đủ giỏi để vượt qua lễ cầu siêu.
Đợi đến khi những thứ này tản đi, một trận gió lạnh thổi vào. Trận gió này khác với lần trước, thổi vào tựa như lưỡi dao thâm nhập vào da thịt xương cốt, có chút đau nhức.
Mà lúc này, đèn dẫn hồn trong tay Tề hộ vệ đột nhiên sáng tối chập chờn.
“Đến đây!” Dạ Dao Quang bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt hướng đến bên ngoài sân.
***
(1) Lệ Quỷ: Ma quỷ có tội, hay làm chuyện hung ác.