Quái Phi Thiên Hạ

Chương 227 : Kinh Hoa tiên tử

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


“Hơi thở thật tươi đẹp...”



Nơi đây tràn ngập tiếng thở khát vọng của quỷ quyệt từ chuông lắc mà ra. Vốn chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn, để tránh kéo dài thời gian chuông lắc kéo đến nhiều người hơn. Nơi rỗng của chuông lắc chiếu hai tia lục quang giống như ánh mắt của những con sói đói đang nhìn chằm chằm trong bóng tối, thế nhưng còn khiến người ta sợ hãi hơn cả sói đói, đôi mắt màu xanh kia tham lam nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang. Hai làn khói xanh mờ nhạt bay ra tựa hồ muốn bay về phía Dạ Dao Quang, sau đó tia lục quang đó càng thêm sáng rực:



“Ha... thế gian này vẫn còn người tu luyện ngũ hành sao, bổn vương đang thiếu một người!”



Người tu luyện ngũ hành dùng khí ngũ hành gột rửa cốt nhục tâm mạch, một khi bắt đầu Trúc Cơ kỳ có nghĩa là cơ thể đã sạch sẽ không có bất kỳ tạp chất nào, giống như một linh thể. Những người tu luyện như vậy bất luận là quỷ tu hay ma tu đều là thứ bổ dưỡng tốt, cho dù là người tu luyện chính đạo bầu bạn với song tu cũng sẽ nâng cao tu vi. Nhưng người tu luyện ngũ hành dù trăm ngàn năm cũng chưa chắc đã có một, bởi vì vừa sinh ra liền có đủ linh căn ngũ hành, đó là trong trăm vạn chưa chắc có một.



Đương nhiên Dạ Dao Quang cũng không phải có đủ linh căn ngũ hành, mà là có duyên đạt được phương pháp tu luyện của đời trước, phương pháp này không cần có linh căn ngũ hành. Dạ Dao Quang dự tính chỉ cần người tu luyện có khả năng đều có thể trở thành người tu luyện ngũ hành.



Bỗng nhiên chuông lắc chiếu ra hai tia lục quang, tia lục quang đó như hai cánh tay bằng con lục xà lớn, vây quét hai bên Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang nhún người lên, chúng cũng chớp mắt vắt lấy trườn lên, tốc độ còn nhanh hơn Dạ Dao Quang.



Thấy vậy, Dạ Dao Quang bỗng nhiên lộn sang trái, Thiên Lân trong tay hiện ra tia sáng lạnh, nháy mắt chặt đứt “lục xà” bên trái, liền xông ra ngoài. Nhưng cô mới vừa bay mấy lần ở không trung, mắt cá nhân bỗng mát lạnh, cúi đầu liền thấy chất khí xanh thẳm đang kéo cổ chân cô, nhanh nhẹn trườn về phía trước như những con rắn.
Lửa vẫn cháy nguyên không thể ngăn chặn, mặt sông này đều bị thiêu đốt thành màu đỏ tươi. Cảnh này vừa hay bị một vài ngư dân đêm vô tình chứng kiến.



Bọn họ trợn to hai mắt đứng xa xa nhìn mặt sông trong không trung không ngừng có ngọn lửa màu đỏ tươi cao ngút trời khiến màu trời sáng rực, mà ở trong ngọn lửa nóng rực kia có một hình bóng mảnh khảnh yểu điệu, nét mặt cô vô cùng nhợt nhạt tựa như ngọn lửa đang nhảy múa.



Cảnh này khắc sâu trong lòng của các ngư dân, từ đó về sau con sông phía bắc không xuất hiện thứ gì không sạch sẽ nữa, ngư dân phía bắc sông cũng ngày càng béo khỏe. Sau này một vài ngư dân khi rảnh rỗi sẽ nói về những thứ nghe thấy nhìn thấy ngày hôm nay, mới biết không phải chỉ là ảo giác của bản thân. Họ lập tức cho rằng thần nữ tạo phúc cho bọn họ, liền nhao nhao kiếm tiền xây thần miếu, cũng lấy tên cho thần nữ - Kinh Hoa tiên tử.



Cái tên này là do mấy người mời một người đọc sách và kể lại những thứ nhìn thấy ngày hôm đó cho người đó, người đọc sách kia dựa vào những thứ ngư dân miêu tả kể lại chỉ nghĩ đến bốn chữ: Kinh diễm vạn hoa.



Hương hỏa thần miếu này giúp nâng cao tu luyện cho Dạ Dao Quang, bây giờ Dạ Dao Quang không sao đoán được sự vĩ đại này, đương nhiên những thứ này là chuyện của sau này.



Lúc này Dạ Dao Quang nhanh chóng thu Tử Linh châu vào trong lòng, cô xuyên qua ngọn lửa tầng tầng lớp lớp, ống tay áo nhanh chóng bay ra một tờ giấy vàng bay về phía chuông lắc, cắn nát một ngón tay kia, ngưng tụ toàn bộ thần trí để nhanh chóng vẽ một lá bùa Ngũ Dương trấn quỷ!