Quái Phi Thiên Hạ

Chương 258 : Một chậu nước

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Đối với việc học hành, Dạ Dao Quang từ trước đến nay đều không gây cản trở với Ôn Đình Trạm, cho dù cô là một người không thích học, bèn nói: “Mọi người đều nghỉ sớm đi, muội đi ra ngoài một chút.” 



Ôn Đình Trạm sau khi nói với Cố Ma Nhĩ và A Ni Á thì cũng đuổi theo: “Dao Dao nàng muốn làm gì?” 



“Muội cảm thấy hai kẻ ăn thịt người đó sẽ không dễ dàng dừng tay, nói không chừng tối nay sẽ hành động.” Dạ Dao Quang đứng ở trong sân: 



“Loài vật đó rõ ràng không có bất kỳ thuộc tính ngũ hành, nhưng lại có thể ẩn thân ở trong cây. Muội mặc dù có bất ngờ gặp mặt bọn chúng một lần, nhưng rốt cuộc cũng không tìm hiểu sâu, có phải còn có những khả năng khác hay không cũng không biết. Vì vậy muội dự định bày một trận pháp ở trong sân sớm hơn dự kiến, nếu như bọn chúng đến, giết được một thì hay một, vì dân trừ hại, để bọn chúng ở trong núi sớm muộn cũng có người bị hại.” 



Nghe những lời đó, Ôn Đình Trạm cũng không hỏi nhiều nữa. Dạ Dao Quang giơ ngón tay ra, bấm ngón tính rồi mới nói với Ôn Đình Trạm: “Trạm ca, chàng đi đến phòng bếp tìm một cái chậu gỗ lớn, lấy đầy nước đến đây.” 



Cũng không biết được dụng ý của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm gật đầu rồi đi ngay. Đến khi cậu bưng chậu nước quay trở lại, trong sân đã được Dạ Dao Quang dùng chu sa vẽ xong mấy đường, còn Dạ Dao Quang đón lấy chậu gỗ từ tay của cậu đặt vào vị trí theo hướng chính đông. 



Sau đó lại ở trong sân chọn tới chọn lui, cuối cùng cô đứng ở chính giữa sân, đầu ngón tay tụ khí, ánh sao khiến người trần mắt thịt nhìn thấy được tốc độ ngưng tụ vào đầu ngón tay mà cô dựng thẳng dọc theo trán như một đóa bồ công anh tuyệt đẹp. Đầu ngón tay vừa vẽ, vô số ánh sao rơi xuống trong sân, rơi trên mặt đất, vẽ qua một đường theo những chỗ có chu sa. Sau khi vẽ xong tất cả chu sa đều bị nuốt hết, ngay cả chậu nước đó. Ôn Đình Trạm không nhìn thấy nên không khỏi dụi mắt. 




Thì ra là vết thương sợ nước, chứ không phải bọn chúng sợ nước, chẳng trách vừa nãy tên đó là bị ăn mòn từ dưới chân. Cùng với việc Dạ Dao Quang tăng lượng nước, toàn bộ hai kẻ ăn thịt người đó rất nhanh liền bị ăn mòn, ngay cả phần còn lại cũng bị nước trên mặt đất hút sạch sẽ. 



Cuối cùng đến dấu vết của nước cũng biến mất, phải nói là nước có thể tan trong máu của bọn chúng, còn hơn nói là nước ăn mòn tộc ăn thịt người. Vì vậy cả hai đều biến mất không một dấu vết. 



“Như vậy cũng tốt, đỡ phải dọn dẹp sân.” Dạ Dao Quang trở về phòng của mình, nói với Ôn Đình Trạm: 



“Đợi sau khi Tiểu Quai Quai quay trở về, chàng lại chuyển một bức thư cho Trọng Nghiêu Phàm.” 



Có được cách có thể khiến bọn chúng chết chí mạng, Dạ Dao Quang cũng không cần quá lo lắng. 



Sau đó Dạ Dao Quang liền đi ngủ, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm dậy, cô cố ý bảo Ôn Đình Trạm nói chuyện quái vật ăn thịt người đó đã bị diệt trừ cho Cổ Ma Nhĩ, hỏi hắn có muốn lựa chọn lại từ đầu hay không, có thể nguy hiểm lần này khiến Cổ Ma Nhĩ thật sự sợ cảm giác một thân một mình. Cho dù nghe thấy chuyện quái vật ăn thịt người bị diệt trừ, hắn cũng rất kiên định dự định theo bọn Ôn Đình Trạm rời khỏi nơi đã ở ẩn hơn hai mươi năm này.