Quái Phi Thiên Hạ
Chương 268 : Nấm huyết xà
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
“Cái này là chàng viết cho ai?” Dạ Dao Quang vẫn còn chưa kịp thấy, Ôn Đình Trạm đã bỏ vào bì thư. Cô chỉ nhìn thấy Ôn Đình Trạm viết trên bì thư năm chữ là “Kính gửi Lục đốc ty”.
Đốc ty chính là tên gọi tắt của Đô chỉ huy sứ ty, Đô chỉ huy sứ ty chính là quan cao nhất nắm giữ việc quân đội, chính tam phẩm, địa vị ngang hàng với Phủ doãn văn võ song toàn. Cô nhớ hình như Đô chỉ huy sứ ty Dương Châu chính là họ Lục, quận Dự Chương lại chỉ là một phủ thành thuộc Dương Châu...
“Vị Lục đốc ty này và Liễu gia còn có một chút lục đục, ta nghĩ ông ấy nhất định sẽ tìm một chỗ đáng để cho Liễu Hợp Bằng đến.” Ôn Đình Trạm dán xong hai phong thư liền sai Vương Mộc và Vệ Kinh vào, dặn dò hai người đi đưa thư. Một bức tất nhiên là đi lên trấn đưa cho Liễu Hợp Triều bảo ông ấy mang về đưa cho lão già Liễu, bức còn lại đương nhiên là mang đến châu phủ. Dặn dò tất cả xong xuôi, Ôn Đình Trạm mới nói:
“Thu xếp xong rồi, người nhà họ Liễu chí ít trong một thời gian khá dài sẽ biết thế nào là ngoan ngoãn, sẽ không đến làm phiền chúng ta nữa.”
Người nhà họ Liễu trừ khi là ngu ngốc mới đến làm phiền cậu mà không nhớ đến việc cậu đối phó với Liễu gia hai lần, một lần giẫm một chân lên Liễu Cư Mân, một lần lưu đày con trai duy nhất của nhị phòng.
Dạ Dao Quang chửi thầm trong lòng, có chút đau buồn nhẹ. Có một người thông minh ở bên cạnh khiến cô hết sức cô đơn lạnh lẽo như tuyết, dường như điều gì cũng không cần cô làm, chỉ đợi mốc meo lên là được.
Để không khiến mình mốc meo, cũng bởi vì Ôn Đình Trạm quay về rồi, trong lòng cô không có ràng buộc. Khi lại có khách đến, Dạ Dao Quang liền không từ chối nhưng người muốn đến không chỉ là một người bình thường, mà là Lư Phương, người có tu vi cao hơn cô.
“Lư tiên sinh, sao ông lại đến vậy?” Tháng bảy năm ngoái xa cách, đến bây giờ cũng đã sắp một năm rồi. Ôn Đình Trạm lúc trước để lại cho Lư Phương địa chỉ, lại không ngờ có ngày Lư Phương thật sự tìm đến.
Vì vậy, trong quan điểm của Dạ Dao Quang, nấm huyết xà chính là thứ thuộc về rắn, cô tuyệt đối sẽ không bởi vì lợi ích cá nhân mà đi chiếm lấy thứ thuộc về kẻ khác, cho dù đó không phải là người mà là động vật. Đã đi chiếm lấy thứ mà nó khổ sở che kín, còn phải giết nó, điều này hoàn toàn không có gì khác với việc lộng quyền cưỡng đoạt.
Nhưng đây là quan điểm của riêng Dạ Dao Quang, sợ rằng ngoại trừ cô, trong mắt của những người tu luyện khác xà yêu chính là yêu. Bọn họ giết xà yêu chính là vì dân trừ hại. Ngoài trừ hại ra, lấy đi nấm huyết xà thì có gì mà không thể? Thực ra đây chỉ là ý nghĩ cố hữu của bọn họ, nếu như Dạ Dao Quang không có kiếp trước, có lẽ cũng sẽ nghĩ như vậy. Vì vậy cô hoàn toàn không cảm thấy Lư Phương ra vẻ đạo mạo, hoàn cảnh sinh trưởng của một thời đại ảnh hưởng tới mỗi người không giống nhau.
Chính bởi vì không cảm thấy Lư Phương làm thế này là sai, chỉ có cô mới biết cảm giác não tàn, xà yêu cũng phải được tôn trọng giống như người. Mà Lư Phương lại đem nấm xà huyết tặng cho cô một nửa, nếu như cô cự tuyệt, cũng không thể đem cái ý nghĩ là cô cảm thấy xà yêu cũng cần được tôn trọng, chúng ta không nên đi cướp tất cả của nó như vậy nói ra, dự là Lư Phương sẽ cảm thấy cô bị điên rồi. Thế nhưng không nói ra được một lý do thuyết phục Lư Phương, Lư Phương rất có thể sẽ cho rằng cô là người có lòng tham không đáy.
Vốn dĩ Lư Phương phát hiện ra ông ấy có thể đi tìm rất nhiều người. Nhưng có thể là bởi vì Dạ Dao Quang ở gần, cũng có thể là bởi vì yêu quý Dạ Dao Quang, tín nhiệm Dạ Dao Quang nên mới đến đề nghị Dạ Dao Quang. Nếu như cô cự tuyệt, chỉ sợ cũng không làm bạn vong niên với Lư Phương được nữa.
“Dao Dao, không phải nàng đã nói muốn đến Long Hổ sơn sao? Bây giờ mới tháng bảy, khoảng cách cũng không coi là xa, chúng ta tiện thể đi du ngoạn một chuyến cũng không vấn đề gì.” Trên thực tế, trong suy nghĩ của Ôn Đình Trạm, yêu chính là yêu, có thể diệt trừ thì diệt trừ. Cậu thấy Dạ Dao Quang chần chừ không trả lời, còn Lư Phương cũng bắt đầu cau mày nên mới mở miệng.
“Được rồi, ta sẽ theo Lư tiên sinh đi một chuyến, cố gắng hết sức giúp đỡ.” Hít sâu một hơi, Dạ Dao Quang gật đầu đồng ý, người ở một nơi thì phải thích ứng nhiều thứ của nơi đó.
Đừng nói là cổ đại, cho dù là kiếp trước, đối với yêu quái bất luận thiện ác, bất luận tốt xấu, những người tu luyện chính là muốn trảm yêu trừ ma tăng thêm công đức cũng là vô số kể. Có một vài con yêu trời sinh có bảo bối cũng trở thành lý do đường đường chính chính để người tu luyện diệt trừ bọn chúng.