Quái Phi Thiên Hạ

Chương 279 : Kinh nghiệm phong phú

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Lòng dũng cảm của Ôn Đình Trạm sớm đã được Dạ Dao Quang rèn luyện đủ lớn, tuy là hình ảnh đó nhận được từ Dạ Dao Quang nhưng sắc mặt vẫn như thường, cậu suy nghĩ qua rồi nhấc bút vẽ. Bởi vì Tần Đôn đã lựa chọn học cải thiện đánh cờ và vẽ nên mấy ngày nay cũng đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ thuốc màu và dụng cụ vẽ tranh, cũng bởi điều này khiến Ôn Đình Trạm vẽ lại gần như nguyên vẹn. Sau khi Tần Đôn nhìn thấy bức tranh, hắn hoàn toàn không quan tâm nội dung trên bức tranh khủng khiếp như thế nào, trực tiếp cúi lạy dưới trường bào của Ôn Đình Trạm, hy vọng Ôn Đình Trạm truyền thụ kỹ năng vẽ. 



Kỹ năng vẽ của Ôn Đình Trạm là sự kết hợp thủ pháp khi cậu nhìn thấy Dạ Dao Quang vẽ và thủ pháp hiện có, chắt lọc tinh hoa của hai thứ đó, về phương diện phác họa đường nét thì vô cùng đặc biệt, thoạt nhìn càng thêm lập thể. 



“Mọi người liệu có cảm thấy có chỗ nào không đúng không?” Ôn Đình Trạm không để ý đến Tần Đôn, mà là nhìn bức vẽ nhíu mày. Bởi vì tuy là cậu vẽ ra nhưng kỳ thực trong quá trình vẽ, cậu đã cảm thấy có chút không đúng. 



“Chỗ nào không đúng?” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn cẩn thận xem lại một chút, hai người tương đối mù mờ. 



Ôn Đình Trạm chỉ vào bộ quần áo của thi thể trong tranh. 



Tiêu Sĩ Duệ vừa nhìn, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng: “Ta vừa nãy không phải nói rồi sao, nữ nhân này trước khi chết bị làm nhục, nàng ta chỉ mặc áo ngoài thì có gì không đúng.” 



Nữ nhân trong bức vẽ chỉ mặc một chiếc áo ngoài màu đỏ, cởi bỏ áo ngoài đi là không còn chiếc nào nữa. Bởi vì nguyên nhân là ở trong nước quá lâu, vì vậy quần áo đều có chút phân tán, thân thể trương phềnh cũng như ẩn như hiện. 



“Mọi người nhìn đi, áo ngoài của nàng ta là hoàn hảo không có khiếm khuyết, không có chút gì là bị tàn phá.” Ôn Đình Trạm liệt kê ra một cách tỉ mỉ: 



“Còn có chỗ này, nút thắt vạt áo này là nút chết.” 



Đừng nói đến Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn, ngay cả Dạ Dao Quang cũng nghĩ không thông điều này nói lên điều gì? 
Cậu oan uổng quá, cậu từ trước đến nay không hề có ý nghĩ như thế, việc gì không nên nhìn đều không nhìn, có trách thì chỉ có thể trách cậu quá thông minh. Cùng học với cậu đều là những người mười lăm, mười sáu, mười bảy tuổi, trong nhà có chút tiền bạc đã bắt đầu được giáo dục chuyện đời, bước đầu tìm hiểu những lĩnh vực mới. Mọi người tụ họp với nhau thì sẽ bàn luận, mặc dù không có ai tìm cậu nói chuyện nhưng chống không lại khả năng nghe tốt của cậu, hơn nữa cậu cũng thông minh, nghe một chút sẽ hiểu ra. 



“Phù ha ha ha...” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn nghe xong cười bò lên bàn án, cảm thấy đây thật là oan uổng. Cười một lúc lâu, Tiêu Sĩ Duệ mới xoa bụng: 



“Huynh lẽ nào muốn đi nói với Dạ cô nương, huynh nghe được những điều này ở trường tư thục?” 



Đương nhiên không thể, không chừng Dao Dao sẽ nghi ngờ cậu khi ở trường tư thục đều học được những thứ vớ vẩn. 



“Không thể đúng không?” Tiêu Sĩ Duệ biểu lộ ra vẻ mặt đúng như dự đoán: 



“Nếu đã không thể, vậy ta chỉ cho huynh một cách.” 



“Đệ nói đi.” Ôn Đình Trạm cảm thấy Tiêu Sĩ Duệ có chút không đáng tin nhưng vẫn miễn cưỡng nghe. 



“Huynh xem, huynh không cẩn thận nghe thấy trong trường tư thục nên mới hiểu được chuyện đó, nhưng mà nương tử của huynh thì sao? Tại sao nàng ấy vừa nghe huynh nói dăm ba câu thì đã hiểu rồi? Chi bằng huynh đánh đòn phủ đầu khởi binh vấn tội.” Tiêu Sĩ Duệ cười híp mắt nói. 



Tiêu Sĩ Duệ tự cho rằng đó là một diệu kế, hoàn toàn không nghĩ đến Ôn Đình Trạm sau khi nghe xong thì sắc mặt đã u ám rồi.