Quái Phi Thiên Hạ
Chương 299 : Không được hái hoa dại bên đường
Ngày đăng: 11:19 30/04/20
“Tiểu Khu, sao huynh lại tới đây?” Nhìn thấy Dạ Dao Quang, Tiêu Sĩ Duệ liền nhảy xuống khỏi lưng ngựa, chạy đến cạnh cô, nhoài người về phía rào chắn của trường ngựa:
“Có muốn qua đây không?”
“Đừng tưởng đệ ở trong quân danh được mấy năm mà đã muốn thi cưỡi ngựa với ta”. Không phải Dạ Dao Quang nói khoác. Thứ nhất kiếp trước cô đã biết cưỡi ngựa, hơn nữa cô là người tu luyện nên có thể khống chế ngựa được.
“Khẩu khí lớn thật!” Lúc này mấy người theo sau cũng tiến đến, trong đó có tên bị hút dương khí mà Dạ Khai Dương vừa nói tới. Nói ra thì đó cũng là người có dung mạo hào phóng phong độ, vừa nhìn đã biết là người tập luyện. Hắn nhìn Dạ Dao Quang từ trên xuống dưới, nhìn thế nào cũng thấy giống một cô gái xinh xắn.
“Tài cưỡi ngựa của Trị Ngạn vẫn luôn nổi bật nhất trong số những học viên chúng ta, ngay cả lúc học môn cưỡi ngựa cũng không dám trơ trẽn như vậy”.
Trị Ngạn chính là tên chữ được ban cho của Tiêu Sĩ Duệ, chỉ là không nói ra ngoài mà thôi. Thân phận của Tiêu Sĩ Duệ vẫn luôn thu hút đám học viên, hắn được gọi Long Trị Ngạn. Mặc dù sau khi nhập học sẽ có rất nhiều người sẽ đoán được ra thân phận của Tiêu Sĩ Duệ nhưng cũng chỉ giới hạn trong số người nhìn thấy vào hôm nhập học. Cũng coi như Tiêu Sĩ Duệ khiêm tốn, rất nhiều người sẽ không vô duyên vô cố đi điều tra thân phận của một người cùng trường, mà những học viên này rất hiểu, không phải bọn họ bắt buộc học cùng nhau, hoặc là ở lớp khác, hoặc là học lớp trên, nếu không trí nhớ của Dạ Dao Quang cũng sẽ không nhận ra.
“Ta không học môn cưỡi ngựa là bởi vì không người nào có thể dạy ta”. Dạ Dao Quang nói ra một câu rất bình thản.
“Tuổi không lớn mà khẩu khí quả thực cũng không nhỏ”. Câu nói này vẫn là do tên bị hút dương khí kia nói ra.
“Ta nhận ra cậu rồi, hôm đó ở sông Tương Tư phát hiện một thi thể nữ nhi, khinh công của cậu quả thực không tệ”.
Hôm đó người này cũng ở gần sông Tương Tư, chỉ có điều là hắn đứng khá xa nhưng cũng nhìn thấy Dạ Dao Quang nhảy xuống giữa sông, vớt người bị rơi dưới nước lên đưa tới trường nữ sinh.
“Đây là đồng sinh ở học xá của ta, Dạ Thiên Khu”. Tiêu Sĩ Duệ giới thiệu, sau đó chỉ người nói đầu tiên và người bị hút dương khí nói.
“Đây là hai người cưỡi ngựa giỏi nhất ta gặp lúc học môn cưỡi ngựa, tên Lục Vĩnh Điềm và Văn Du”.
“Văn công tử đúng không?”
“Dạ đồng sinh có gì chỉ giáo?” Văn Du cảm thấy ánh mắt Dạ Dao Quang có chút hàm ý gì đó.
“Chỉ giáo thì không dám nhận”. Dạ Dao Quang cười híp mắt.
“Chỉ là ta có lời muốn khuyên Văn công tử”.
“Cậu cứ nói”. Văn Du nói.
“Không nên hái hoa dại bên đường”.
“Sao?” Tiêu Sĩ Duệ và Lục Vĩnh Điềm đều ngơ ngác. Lục Vĩnh Điềm nhìn về phía Văn Du:
“Cậu hái hoa lúc nào vậy?”
Hai người thật là ngây thơ quá, chỉ có Văn Du hiểu ý của Dạ Dao Quang là gì. Hắn như bị Dạ Dao Quang nhìn trúng: “Không ngờ Dạ đồng sinh còn có sở thích nhìn trộm người khác”.
Dạ Dao Quang thấy hắn còn chưa rõ liền nói: “Đồ đẹp đẽ tự dưng có được thì phải nên xem cẩn thận một chút”.
Nói xong cô liền đi luôn.