Quái Phi Thiên Hạ

Chương 301 : Lên núi

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Ba ngày nháy mắt trôi qua, những ngày này Dạ Dao Quang chuẩn bị rất đầy đủ, bàn giao mọi chuyện trong nhà cho Ấu Ly. Ba ngày sau, Ôn Đình Trạm tụ họp cùng Tiêu Sĩ Duệ, Tần Đôn, Lục Vĩnh Điềm và Văn Du, bên kia họ còn có vài người nữa, hơn nữa họ còn mang theo không ít hộ vệ. 



“Trị Ngạn, cậu không mang theo hộ vệ sao?” Lục Vĩnh Điềm có chút bối rối, thần kinh hắn có coi như lớn cũng biết thân phận của Tiêu Sĩ Duệ không được sơ suất, cũng có chút hối hận khi mời Dạ Dao Quang. Từ lúc mới bắt đầu họ không có ý định mời Tiêu Sĩ Duệ đi, nếu như Tiêu Sĩ Duệ có mệnh hệ gì bọn họ nhất định sẽ bị tru di cửu tộc. 



Bây giờ thấy Tiêu Sĩ Duệ thậm chí cả hộ vệ cũng không mang theo, cả người đều cảm thấy bất an. Long Hổ sơn tiếng tăm lừng lẫy, mãnh hổ ở khắp nơi, hung hiểm vạn phần. 



“Có Doãn Hòa cùng tiểu Khu ở đây có thể đánh bại một đội ngự lâm quân.” Đi theo Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm, Tiêu Sĩ Duệ cần gì hộ vệ, đừng nói là sát thủ mãnh thú gì đó, kể cả yêu ma quỷ quái cũng không sợ. 



Lục Vĩnh Điềm nhíu mày, tiếng tăm của Ôn Đình Trạm đã truyền khắp học viện Bạch Lộc.  Hắn cũng phải thừa nhận Ôn Đình Trạm tinh nhanh nhạy bén nhưng Ôn Đình Trạm trước giờ chưa từng động thủ. Họ luôn coi Ôn Đình Trạm là thư sinh nho nhã, hơn nữa Ôn Đình Trạm vô cùng xinh đẹp, rất nhiều người không đứng đắn không ít lần lén lút có ý dâm đãng với cậu, nói cậu là thỏ, chỉ có điều ngại Tiêu Sĩ Duệ nên không dám mạo phạm. Bọn họ tuy không nói xấu sau lưng nhưng cũng không xem trọng thân thủ của Ôn Đình Trạm.    



“Nếu như mọi người dẫn theo nhiều người đi như vậy, vậy chúng ta sẽ chia nhau hành động, mười ngày sau sẽ phân cao thấp ở học viện.”  Dạ Dao Quang lạnh lùng nói. Quá nhiều người khiến cô cảm thấy phiền phức, cô cũng không thể đùa giỡn với con trai, nếu không trong một chút bất cẩn sẽ hút dương khí của ai đó. Trò chơi này đối với ma quỷ mà nói chính là thuốc phiện, một khi đã dính vào thì phải tiếp tục hút, bằng không rất dễ hồn bay phách tán, cô không muốn làm hại con trai mình. 



“Trị Ngạn...” 



“Được rồi, ta cùng một nhóm với Doãn Hòa, mọi người hành động cùng nhau.” Tiêu Sĩ Duệ không thích có nhiều người đi theo bọn họ, đến lúc đó Dạ Dao Quang còn phải để tâm bảo vệ bọn họ. 
“Tiểu Lục đây là...” Tiêu Sĩ Duệ nhìn Lục Vĩnh Điềm giống như mới lăn trên đống bùn đất. 



“Rơi xuống vũng bùn.” Ôn Đình Trạm cau mày lấy khăn tay từ trong tay Vệ Truất, sau đó dùng nước nhanh chóng rửa tay rồi lau khô, xác định trên người không có tí bùn đất nào mới giãn chân mày. 



“Huynh cứu hắn từ trong vũng bùn ra?” Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn kinh ngạc không thôi. 



Vũng bùn đất cũng chính là ao đầm, cổ nhân cũng gọi nó là đất chết, căn bản bị sa vào sẽ không có khả năng sống sót. 



Ôn Đình Trạm từ chối trả lời câu hỏi ngu ngốc này. Người ở đó mà không cứu ra, lẽ nào để hắn ở đó? Cậu đưa ba con thỏ rừng cho Tần Đôn và Tiêu Sĩ Duệ: “Đi làm sạch đi, buổi tối sẽ ăn cái này.” 



Hai người cầm thỏ đi ra bờ sông, nhanh chóng đem thỏ đã được làm sạch về. Sắc mặt Ôn Đình Trạm hết sức dịu dàng nhìn Dạ Dao Quang ngồi bên cạnh đống lửa. Không biết có phải vì ánh lửa chiếu rọi, thoạt nhìn cậu vô cùng ấm áp, khác hoàn toàn với vẻ mặt lạnh lùng hằng ngày. Mặc dù đã nhìn quen cảnh này, Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn vẫn bĩu môi. 



Phân biệt đối xử!