Quái Phi Thiên Hạ

Chương 305 : Trạm ca, chàng thật tốt

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Nhìn thấy cái bệnh sạch sẽ quá mức như thế của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang quả thực dở khóc dở cười。 Cô kéo con trâu rừng nhỏ đã chết đến: “Đi thôi, muội mang áo cho chàng rồi, thay ra rồi lát nữa đi đến bờ sông muội sẽ giặt sạch cho chàng.” 



Ôn Đình Trạm để mặc cho cô kéo về. Khi trở về Lục Vĩnh Điềm đã tỉnh lại, dường như đã phải chịu sự sợ hãi không nhỏ, một mình ngồi ở chỗ đó có chút ngây người. Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn vốn đang giải thích cho hắn, nhìn thấy Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang đã trở về liền tiến lên đón. 



“Con này giao cho các cậu làm sạch sẽ, tối nay nướng thịt trâu ăn.” Dạ Dao Quang ném con trâu rừng nhỏ cho Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn, sau đó dặn dò Vệ Truất: 



“Đi giúp thiếu gia thay xiêm y.” 



Ôn Đình Trạm nhanh chóng ôm lấy y phục đã thay. Vệ Truất vẫn còn nhỏ, Dạ Dao Quang không thể nô dịch hắn như thế, thế là giơ tay nhận lấy nhưng lại không nghĩ Ôn Đình Trạm đã tránh ra rồi: “Ta tự đi.” 



Dạ Dao Quang ngây ra trong chớp mắt, vị đại thiếu gia này chưa từng giặt quần áo, cậu lại muốn tự mình đi giặt. Đó cũng không phải là vật bất ly thân, dùng cách này để tránh cô sao? 



Dạ Dao Quang nghĩ không hiểu, cũng lười suy nghĩ. Cô quay người đi chuẩn bị các thứ nướng thịt trâu, đến khi cô chuẩn bị mọi thứ tương đối ổn thỏa, Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn cũng đã làm gần xong thịt. Dạ Dao Quang cắt thịt trâu thành từng miếng, đương nhiên là dùng con dao khác mang theo, con trai của cô hiện tại sống bên trong Thiên Lân. 



Từng xiên thịt trâu lớn ở trên những khúc gỗ đã cạo sạch sẽ, lật qua lật lại để nướng. Hương thơm từ từ bay ra cộng thêm việc Dạ Dao Quang đã thêm vào không ít gia vị khiến nó càng thêm hấp dẫn, Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn đều không nhịn được tiến đến, ngay cả Kim Tử cũng ngồi một chỗ chờ để ăn. 



Ôn Đình Trạm giặt xong quần áo bèn đưa cho Vệ Truất đi phơi. Nhìn thấy bộ dạng vây lại chỗ đó chờ để ăn của Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn khiến cậu không khỏi lắc đầu, sau đó cậu ngồi bên cạnh Lục Vĩnh Điềm lúc này vẫn còn đang ngẩn người: “Ta vừa mới giết một con nhện tinh.” 



Lục Vĩnh Điềm nãy giờ vẫn luôn ngẩn người ngay lập tức giật mình hoàn lại hồn, có chút không linh hoạt quay đầu nhìn Ôn Đình Trạm. 



Ôn Đình Trạm không nhìn hắn, mà ánh mắt hướng về phía trước: “Ta từng thấy quỷ, từng thấy yêu, bây giờ lại giết một con nhện tinh.” 




Ôn Đình Trạm nhanh chóng trở về, sau đó cậu kéo cái nồi ra ngoài, nhấc một nồi nước, lại bắt đầu đun nước. 



“Doãn Hòa, ở bên ngoài làm gì phải chú trọng đến thế.” Tiêu Sĩ Duệ chỉ tưởng rằng Ôn Đình Trạm muốn uống nước. 



Ôn Đình Trạm không quan tâm đến hắn, mà dùng đao khoét một cái cọc gỗ lớn. Cọc gỗ rất nhanh đã bị khoét rỗng, sau đó cậu dùng thanh kiếm trong ống sáo tinh quý của cậu thổi bay đi những mảnh vụn rồi lại đi vào trong rừng kiếm một ít nhựa cây quét một lượt, sau đó lại dùng lửa hơ khô. Một cái chậu gỗ đã làm xong. Ôn Đình Trạm rót nước nóng vào trong chậu gỗ, tự mình bưng đến trước mặt Dạ Dao Quang, một tay nắm chặt lấy cánh tay của Dạ Dao Quang, một tay bưng nước nóng kéo Dạ Dao Quang đi đến chỗ mà mấy người đó không nhìn thấy được. 



“Rửa chân.” Ôn Đình Trạm đặt nước nóng xuống trước mặt Dạ Dao Quang, ngồi cúi người xuống: 



“Sáng mai ta sẽ đun cho nàng nước nóng, từ ngày hôm nay trở đi không cho phép nàng đụng vào nước lạnh, cũng không được uống nước lã.” 



Dạ Dao Quang há mồm trợn mắt nhìn cảnh này, sau đó đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng. Cứ như có ma xui quỷ khiến, cô cởi bỏ giày tất, rửa chân trước mặt Ôn Đình Trạm. Sau khi rửa xong Ôn Đình Trạm đem nước đi đổ rồi lại cầm đến một chiếc khăn mặt nóng hầm hập đưa cho cô để cô lau tay lau mặt. Trong đầu Dạ Dao Quang lúc này, Ôn Đình Trạm nói cái gì thì chính là cái đó. 



Mãi đến khi nằm vào trong túi ngủ, Dạ Dao Quang mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại, sau đó mắt có chút ướt át. Cô quay người lại nép vào lòng Ôn Đình Trạm, giơ tay ôm chặt lấy eo cậu, đầu nghiêng vào ngực cậu rồi nhẹ nhàng nói: “Trạm ca, chàng thật tốt.” 



Là thật sự rất tốt, chưa từng có ai đối xử với cô tốt như vậy, tốt đến mức khiến cô cảm thấy không chân thực. Cô nghĩ trên đời này tuyệt đối không có nam nhân nào chu đáo giống như cậu, vì vậy cô muốn tích phúc. 



Khóe môi của Ôn Đình Trạm hơi nhếch lên, cậu đặt cằm lên trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nhắm mắt. Ánh trăng sáng ngời trên bầu trời nhẹ nhàng chiếu xuống, mờ ảo bao phủ lấy bọn họ. 



Đêm, yên tĩnh mà tươi đẹp