Quái Phi Thiên Hạ

Chương 309 : Thạch đầu quái

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Ôn Đình Trạm lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhìn ngựa trắng đang nằm ở bên cạnh: “Tuyệt Trì.” 



“Tại sao?” Tần Đôn vội hỏi. 



“Tuyệt trần vạn dặm kinh phong vũ, rong ruổi chiến trường tranh thiên hạ.” 



“Tuyệt Trì, tên rất hay.” Lục Vĩnh Điềm vô cùng vui vẻ. 



Ôn Đình Trạm cười một tiếng không nói gì, chỉ chuyên tâm nấu nước. Sau khi mọi người rửa mặt xong cũng sắp đến giờ Tý, ai cũng cảm thấy mệt mỏi, ngay cả Ôn Đình Trạm đã trải qua một ngày đường núi vất vả lại cùng Tuyệt Trì đấu trí đấu dũng, cũng lộ ra thần sắc cũng không được tốt. Mọi người nhanh chóng chui vào trong chăn của mình. 



Ngủ đến giờ Dần bỗng Dạ Dao Quang cảm thấy hô hấp không thông như có gì đó đang đè ép cô khiến cô không thở được. Ngay lập tức cô tỉnh lại từ trong giấc mộng, động tác quá lớn khiến cho Ôn Đình Trạm đang ôm cô cũng tỉnh theo: “Dao Dao sao vậy?” 



Trên trán Dạ Dao Quang lấm tấm mồi hôi, là một địa sư cô rất ít khi nằm mơ nhưng một khi cô nằm mơ chắc chắn sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra. Dạ Dao Quang ngẩng đầu lên lau mồ hôi trên trán, cô định nói với Ôn Đình Trạm rằng mình không sao nhưng vừa quay đầu lại mặt liền biến sắc. 



“Trạm ca, chàng mau nhìn xem.” Dạ Dao Quang chỉ về phía sau lưng cậu. 




Từ trong lồng ngực cô móc ra một lọ cao trị ngoại thương lau ở lòng bàn tay, đôi mắt của Dạ Dao Quang nặng nề nhìn những tảng đá bị ngăn cản bên ngoài. 



Lúc này, Ôn Đình Trạm cũng đã dắt Tuyệt Trì vào trong vòng bảo vệ, Dạ Dao Quang nhìn thấy ở trên cánh tay cậu có một vệt máu: “Chàng bị thương sao?” 



“Chỉ là một vết thương nhỏ.” Ôn Đình Trạm khẽ gật đầu sau đó nhìn xuống y phục ở cánh tay đã bị những tảng đá rạch ra, vết thương không tính là sâu nhưng tuyệt đối cũng không nhẹ, máu không ngừng tràn ra bên ngoài. 



Dạ Dao Quang vội xé áo ngoài, xoa thuốc lên cho cậu sau đó băng bó lại: “Chàng qua chỗ kia trông chừng đám người Tiêu Sĩ Duệ, muội đi ứng phó với đám quái vật này.” 



“Cẩn thận.” Ôn Đình Trạm cũng không thể hiện, hơn nữa đám người Tiêu Sĩ Duệ thực sự cần được bảo vệ. Nhưng Ôn Đình Trạm vừa mới xoay người đi được hai bước, mặt cậu liền biến sắc, vội hô to: 



“Mau nín thở!” 



Đám người Tần Đôn vốn đang sợ hết hồn hết vía, phản ứng đầu tiên chính là nghe lời Ôn Đình Trạm nín thở lại. Dường như sau khi bọn họ ngừng thở một giây, những tảng đá bị Dạ Dao Quang ngăn cản ở bên ngoài bỗng phun ra từng làn khói trắng qua khe hở.