Quái Phi Thiên Hạ

Chương 355 : Tìm tới

Ngày đăng: 11:20 30/04/20


Sự việc không vượt ra ngoài dự liệu của Dạ Dao Quang, khoảng chừng giờ Tý, hắn đã gõ cửa phòng Ôn Đình Trạm. Hai người một vật đang chờ Cố Nguyên Sinh nên cũng không hề nghỉ ngơi. Ôn Đình Trạm ngồi trước bàn đọc sách, để sách xuống đứng dậy đi mở cửa.



Đứng ngoài cửa chính là Cố Nguyên Sinh. Lúc này sắc mặt hắn hơi trắng bệch, vẻ hoảng sợ trong đáy mắt vẫn chưa hoàn toàn vơi đi, đúng lúc lại bị Ôn Đình Trạm nhận ra: "Cố đại nhân mời vào."



"Cậu chính là Dạ đại sư qua lời của trưởng tôn điện hạ?" Thiếu niên trước mắt Cố Nguyên Sinh thật sự quá mức tinh tế. Tuy tuổi còn trẻ nhưng toàn thân tràn đầy khí chất làm người ta muốn gần gũi, lại vừa sợ sau khi tới gần sẽ tự nhiên sinh ra mặc cảm tự ti so với cậu. 



"Không phải học trò, học trò là Ôn Đình Trạm của học viện Bạch Lộc." Ôn Đình Trạm thái độ khiêm nhường nói.



"Ta mới là người Cố đại nhân muốn tìm." Phía sau Ôn Đình Trạm vang lên âm thanh trong trẻo của Dạ Dao Quang. Sau khi Ôn Đình Trạm tránh ra, ánh mắt của Cố Nguyên Sinh mới có thể nhìn thấy cô.



Cố Nguyên Sinh sửng sốt, thật không ngờ lại là một thiếu niên xinh đẹp. Tuy nhiên hắn cảm thấy khuôn mặt của thiếu niên có chút mơ hồ khiến người ta thấy không rõ nhưng chính là không hiểu sao vẫn có cảm giác là một thiếu niên xinh đẹp, đẹp đến mức có chút không chân thật, lại không muốn người khác nhìn rõ, hơn nữa thiếu niên này còn nhỏ tuổi hơn so với Ôn Đình Trạm. 



“Cố đại nhân không cần nghi hoặc, đây cũng là học trò của học viện Bạch Lộc, họ Dạ tên Thiên Khu." Dạ Dao Quang chắp tay thi lễ với Cố Nguyên Sinh.



"Hôm nay lúc ở nhà ăn, Cố đại nhân và phu nhân đi ngang qua bên cạnh người ta, không biết Cố đại nhân có ấn tượng gì không? Cũng chính khi đó ta cảm giác thấy một luồng âm khí từ phía sau thổi qua. Tất nhiên Cố đại nhân và phu nhân đều không phải là quỷ quái nhưng âm khí trong cơ thể phu nhân đã nặng nề chẳng kém gì nữ quỷ nên ta mới suy đoán cái thai trong bụng phu nhân chính là một con quỷ. Ta là người tu hành, gặp chuyện như thế không thể bỏ mặc làm ngơ, vì vậy mượn lời trưởng tôn điện hạ để nhắc nhở Cố đại nhân."



Dạ Dao Quang nói vài ba câu giải thích chuyện đã xảy ra, Cố Nguyên Sinh cũng không có điều gì nghi hoặc. Nếu như mới vừa rồi hắn không tận mắt nhìn thấy, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng đứa trẻ trước mắt thoạt nhìn chỉ tầm mười hai mười ba tuổi này. Mới nghĩ tới cảnh vừa rồi, sống lưng hắn lúc này vẫn còn ớn lạnh, nghĩ lại còn rùng mình. 



Tinh thần tạm ổn, Cố Nguyên Sinh mới nói: "Dạ đại sư, chúng ta có thể nói chuyện trong phòng không?"
"Lại hỏi đại nhân, trong lúc phu nhân có thai, có người ở trước mặt nàng ôm nỗi hận mà chết, mặc dù phu nhân là người vô can?" Dạ Dao Quang lại hỏi. 



"Chưa từng." Cố Nguyên Sinh vẫn trả lời như cũ.



Dạ Dao Quang gật đầu: "Như vậy quỷ thai này không phải do phu nhân, mà quan hệ với đại nhân."



"Có liên quan đến ta?" Cố Nguyên Sinh có chút khó hiểu. 



"Kế tiếp, ta có thể phải mạo phạm đại nhân." Dạ Dao Quang nói.



"Đại nhân thân là Đề hình án sứ Trung Châu, gần nửa năm trong tay có thể có tù oan."



Lúc này sắc mặc Cố Nguyên Sinh không tốt nhưng bởi vì Dạ Dao Quang đã nói trước nên cũng không giận lâu, liền thẳng thắn nói: "Ta nhậm chức Trung Châu Đề hình án sứ ba năm, không dám nói đã khiến Trung Châu không có oán ngục, cũng không dám nói không giám sát làm người ta bị oan nhưng tuyệt đối không có một người nào uổng mạng dưới sự xét xử của ta." 



Cố Nguyên Sinh nói rất thản nhiên, Dạ Dao Quang cũng xem qua gương mặt của Cố Nguyên Sinh. Hắn là một người vô cùng chính trực nên cô cũng tin lời của hắn. Nhưng hắn không cảm thấy chính mình đoán sai một người, cũng không có nghĩa là người chết rồi không kêu oan mất mạng. Bởi vì một số thời khắc, cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ mọi việc. Vì vậy Dạ Dao Quang nói:



"Cuối cùng ta hỏi Cố đại nhân một câu hỏi, sau khi phu nhân mang thai, đại nhân có xét xử qua vụ án gì đặc biệt khiến trong lòng đại nhân kỳ thực muốn giữ lại, cũng không chắc chắn là mình xét xử đúng, mà trong vụ án có người bị chết, tình trạng lúc chết lại hơi bi thảm không?"