Quái Phi Thiên Hạ
Chương 367 : Quẻ cấn
Ngày đăng: 11:20 30/04/20
“Dao Dao, nàng có bị thương không?” Ôn Đình Trạm chạy đến.
“Muội không sao”. Dạ Dao Quang lắc đầu, cô chìa tay ra trước Ôn Đình Trạm.
“La bàn”.
Ôn Đình Trạm lấy la bàn đưa cho Dạ Dao Quang, khí ngũ hành trong lòng bàn tay Dạ Dao Quang chưa hề tản ra, ngón tay của cô điểm rất nhanh trên la bàn. Đợi sau khi cô thu tay thì kim nam châm chuyển động rất nhanh nhưng sau đó kim nam châm cũng nhanh chóng dừng lại, trên la bàn xuất hiện một quẻ tượng.
Chính là quẻ thứ năm mươi hai trong sáu mươi tư quẻ Chu Dịch - quẻ Cấn.
Quái từ của quẻ Cấn là: Dừng lại đúng lúc, chỉ cần yên bình thì sẽ không có nguy hiểm gì.
Dạ Dao Quang cười nhạt, người bị thương là con của cô vậy mà còn muốn cô phải một vừa hai phải, đúng thật là nằm mơ!
“Ta để Kim Tử ở lại cùng mọi người, chàng nhất định vẫn còn đường rút, muội phải đi đuổi theo một người!” Dạ Dao Quang thu la bàn lại, sau đó nhảy lên bay về phía ngược lại với mình.
Ôn Đình Trạm còn chưa kịp ngăn cản thì bóng dáng của Dạ Dao Quang đã biến mất trong màn đêm. Lần này ngoài Dạ Khai Dương bị thương ra thì bọn họ không có ai bị thương cả. Đừng nói đến người bị thương là Dạ Khai Dương thì người làm mẹ như Dạ Dao Quang mới đau xót, nếu đổi lại là anh em Vệ Kinh thì với tính cách tự bênh vực mình của Dạ Dao Quang cũng sẽ không dễ dàng chịu thua, dù sao cũng phải lột da đối phương ra thì mới chịu được.
Khẽ thở dài một hơi, nếu Dao Dao đã có thể phá vỡ trận pháp của đối phương thì chứng tỏ tu vi của đối phương cũng không bằng cô nên Ôn Đình Trạm cũng yên tâm một chút, liền đưa đám người Tiêu Sĩ Duệ về chỗ cũ của bọn họ.
Dạ Dao Quang lúc này mới hài lòng gật đầu: “Con nên ngoan ngoãn ở trong Thiên Lân dưỡng thương cho tốt, trước khi bình phục thì không được ra ngoài”.
Nhìn dáng vẻ uể oải của Dạ Khai Dương, Dạ Dao Quang thực sự rất muốn đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của nó nhưng đáng tiếc là cô vẫn không thể chạm được vào nó, thu Dạ Khai Dương vào trong Thiên Lân xong thì Dạ Dao Quang mới quay về.
Ôn Đình Trạm và Tiêu Sĩ Duệ đều đã lo liệu xong cho bản thân và đã thay quần áo khác. Dạ Dao Quang nhìn con gà đang nướng bên cạnh đống lửa thì không khỏi thương tiếc:
“Bây giờ chỉ còn một con gà mà ta thì đói sắp chết rồi, mọi người ăn lương khô đi!”
Bầu không khí nặng nề bỗng chốc thoải mái trở lại, lúc này thì Ôn Đình Trạm có chút không biết nên khóc hay nên cười. Đợi đến khi Dạ Dao Quang xiên con gà rừng kia lại bắt đầu nướng thì Ôn Đình Trạm mới đến ngồi cạnh cô:
“Dao Dao, lần này là ta…”
“Là chàng cái gì?” Không đợi Ôn Đình Trạm nói xong Dạ Dao Quang đã nhìn cậu:
“Mọi việc xảy ra đều là ngoài ý muốn cả, hơn nữa chúng ta không có bất kỳ thương vong gì là đã đủ rồi, Khai Dương cũng không sao nên cũng không cần canh cánh trong lòng nữa”. Dạ Dao Quang nói xong liếc mắt nhìn Ôn Đình Trạm.
“Muội suýt chút nữa đã giết được người bố trận kia, chẳng qua là có người đến cứu nàng ta. Nếu đuổi theo thì nhất định sẽ phải giao đấu, đến lúc đó hoặc là muội chết hoặc là muội sẽ tạo sát nghiệp nên muội đã để cho cô ta chạy mất. Nhưng muội đã đánh cho nàng ta một chưởng, không những khiến nàng ta phải nằm trên giường năm ba tháng, hơn nữa muội còn rắc Truy Ảnh Hương mà chàng tặng muội lên người nàng ta, nhất định có một ngày nàng ta sẽ rơi vào tay muội”.