Quái Phi Thiên Hạ
Chương 376 : Trúng độc
Ngày đăng: 11:20 30/04/20
“Vậy để Kỳ Lân công tử giải ván cờ trước mặt mọi người không phải là xong sao?” Dạ Dao Quang nói.
“Vấn đề là ở chỗ đấy, cho dù Kỳ Lân công tử phải đối mặt với không ít người tạo ra áp lực nhưng hắn cũng chỉ đóng cửa không ra, nói thẳng ra là hắn đang đợi người. Nếu như người này không xuất hiện thì cục diện này sẽ tuyệt đối không có lời giải”. Tần Đôn cau mày nói.
“Mọi người đều nói nếu Kỳ Lân nói lời từ chối thì cục diện này sẽ mất kiểm soát, phải đợi đến khi Trung Châu Đề đốc Học chính đại nhân đến thì mới có thể khiến áp lực của chuyện này giảm đi”.
“Dùng cường quyền để khống chế áp lực?” Tiêu Sĩ Duệ nhướng mày, việc này cũng không thể khiến dân chúng tâm phục được.
“Học chính đại nhân sao có thể không ra tay? Để ngăn lại những lời nói hoang đường kia, Học chính đại nhân sẽ làm chủ đấu cờ này, đề tài của đấu cờ lần này chính là ván cờ của Kỳ Lân công tử, không giới hạn số người của học viện tham gia. Đợi sau khi cuộc thi đấu này kết thúc nếu không có ai có thể giải được thì Kỳ Lân công tử sẽ giải ván cờ này trước mặt mọi người, thắng đấu cờ chính là học viện Doanh Thiên”. Tần Đôn nói.
“Hôm qua Văn Du đi xong, khi trở về thì hôn mê đến bây giờ, mời đại phu đến khám thì ông ấy chỉ nói rằng do hắn suy nghĩ quá độ, bây giờ những người đi thi đấu phần lớn đến lúc trở về đều là bộ dạng như vậy!”
“Vậy ván cờ gì đó lẽ nào đã bị làm phép rồi sao, còn có khả năng hút tinh khí của con người?” Càn Dương nghe xong bỗng cảm thấy như đã gặp phải yêu quái vậy.
“Đây là...” Lúc này Tần Đôn mới chú ý tới Càn Dương, dáng vẻ của Càn Dương không giống với người đọc sách. Lúc đầu hắn còn cho rằng Càn Dương là bạn mà bọn Ôn Đình Trạm đã kết giao nên cũng không hỏi tới.
“Ta quên mất là cậu cũng ở đây”. Dạ Dao Quang nói với Tần Đôn.
“Đây là Càn Dương của học viện Cao Dương”.
“Sao cậu còn đi theo chúng ta, cậu không đi tìm phu tử với đồng sinh của cậu sao?” Tiêu Sĩ Duệ khó hiểu.
“Ta đi tìm họ thế nào?” Càn Dương hỏi.
“Bọn họ bị trúng tà thuật rồi sao?”
“Không phải, đây là độc!” Sắc mặt Dạ Dao Quang cảm thấy kính nể, nếu như đây là tà thuật thì cô không cần ra tay cũng đã có thể nhìn ra rồi. Đây là khí độc, bọn họ đã trúng phải một loại độc hơn nữa loại độc này cũng không phải là loại bình thường, thậm chí cho dù học viện có mời đại phu đến khám thì cũng không thể khám ra được.
Sắc mặt Ôn Đình Trạm tối sầm lại, cậu ngồi bên giường bắt mạch cho Văn Du, tỉ mỉ dò xét một lúc nhưng cũng không có kết quả gì, cũng chỉ đành lắc đầu.
Cậu học y gần được một năm rồi, tuy không phải học từ phu tử nhưng bình thường cậu cũng có đọc qua sách y, hơn nữa sau tết năm nay cậu còn nhờ Mạch Khâm chỉ dạy nhiều ngày, còn lật xem sách thuốc. Đồng thời năm nay lúc sau tết, cậu cũng nhờ Mạch Khâm chỉ giáo rất nhiều nên học được nhiều điều bổ ích, y thuật cũng được Đoạn phu tử dạy nhưng cậu cũng không thể tìm ra bọn họ đã trúng phải loại độc gì, mạch tượng giống nhau rõ ràng là do suy nghĩ quá nhiều nên mới dẫn tới kiệt sức hôn mê không tỉnh.
“Việc này tạm thời không được để lộ ra bên ngoài”. Ôn Đình Trạm căn dặn Tần Đôn.
Tần Đôn gật đầu liên tục: “Nhưng học viện mỗi ngày đều có học sinh đi giải ván cờ kia…”
“Cậu cho rằng đây là nguyên nhân của ván cờ?” Ôn Đình Trạm hỏi lại.
“Lẽ nào không phải sao?” Tất cả bọn họ đều đi giải ván cờ đó rồi khi trở về mới biến thành bộ dạng như vậy.
“Tuyên Lân không nhất thiết phải làm như vậy, đây là do có người nghe nói năm đó có người vì đến giải ván cờ này thổ huyết mà chết, vì thế mà muốn mượn chuyện này để vu oan giá họa cho Tuyên Lân”. Trong chớp mắt ánh mắt của Ôn Đình Trạm chuyển từ đen bóng sang thâm trầm.
“Nên người phía sau đang muốn đổ thêm dầu vào lửa để việc này từng bước đi đến cục diện như ngày hôm nay?” Dạ Dao Quang nói.
Ôn Đình Trạm gật đầu: “Mục đích của bọn họ rốt cuộc là nhằm vào một học viên hay tất cả học viên thì ta cũng không rõ, lúc này đúng lúc “Sĩ Duệ bị ám sát” nên có thể tránh được Sĩ Duệ, người đứng sau kia chắc chắn biết được thân phận của Sĩ Duệ”.