Quái Phi Thiên Hạ

Chương 396 : Trạm ca chảy máu mũi

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


Tất cả mọi người đang chờ đến ngày mười sáu để xem cuộc thi văn ở vòng loại vì đề thi đã được biết trước. Đề thi này vô cùng huyền ảo và sâu xa, hơn nữa lần ra sân này mới thự sự là nhân tài đứng đầu của mỗi học viện.



Buổi chiều hôm đó, Dạ Dao Quang vừa mới ăn xong cơm tối liền đi đun một thùng nước lớn. Cô định tắm ở học xá nhưng thật không ngờ cùng một lúc Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm đến đây tìm cô.



"Hai người có chuyện gì sao?" Trong lúc nhất thời Dạ Dao Quang không đoán ra được hai người sẽ đến tìm cô. 



"Dạ đồng sinh, ta đã đi đến chỗ của Duyên đạo trưởng để thỉnh cầu ông ấy cho ta xem bài giải của cậu. Toàn bộ bài giải của cậu khiến cho ta rất khâm phục, vì vậy ta muốn tới đây để hỏi một câu, có phải mỗi một quẻ Dạ đồng sinh đều có thể kết luận được hoàn chỉnh như vậy phải không?" Dịch Thiên Nhậm nhìn về phía Dạ Dao Quang với ánh mắt cuồng nhiệt.



Tất nhiên sự cuồng nhiệt này không dành cho Dạ Dao Quang, mà dành cho kết luận của Dạ Dao Quang đối với sáu mươi bốn quẻ. Càn Dương cũng gật đầu theo, ánh mắt của hắn giống như những vì sao.



Mặc dù Dịch Thiên Nhậm là đệ tử ngoại môn của Phiêu Mạc Tiên tông nhưng Dạ Dao Quang cũng không vì vậy mà chối bỏ Dịch Thiên Nhậm. Việc nào ra việc đó, cô chưa bao giờ thích gây chuyện với người bị vạ lây, vì vậy cô gật đầu: "Thật ra quẻ này cũng không phải do ta kết luận ra, mà là do tổ tiên của ta tổng kết lại. Nếu mọi người muốn biết, ta có thể chép lại một quyển tặng cho hai người." 



"Được, được." Càn Dương gật đầu như giã tỏi.



"Đa tạ Dạ đồng sinh." Dịch Thiên Nhậm chắp tay, sau đó hắn nói:
Ôn Đình Trạm bước vào cửa mà cô không hề nghe thấy có bất kỳ tiếng động nào, cô không ngờ Tử Linh châu lại có thể hình thành kết giới ở trong nước, ngăn cách cô với bên ngoài nên cô không nghe được động tĩnh ở bên ngoài và người bên ngoài cũng không cảm giác được sự tồn tại của cô!



"Kim Tử!" Lập tức Dạ Dao Quang vô cùng phẫn nộ thét lên!



Kim Tử đang chơi đùa vui vẻ với con muỗi, tim gan lập tức run bắn lên. Cơ thể của nó run lên liền ngã xuống, cũng may thân thủ của nó nhanh nhẹn, móng vuốt bắt được mái hiên nên nó mới không ngã xuống đất. Sau đó nó nhanh nhẹn xoay mình ngồi trên nóc nhà, đôi mắt sáng màu vàng chớp chớp, suy nghĩ một lát cuối cùng nó bèn hóa thành một luồng kim quang chạy đi. 



Dạ Dao Quang cảm giác được hơi thở của Kim Tử chạy xa, cô cực kỳ giận dữ. Đang định đuổi theo nhưng cô lại phát hiện tóc mình còn ướt, y phục cũng chưa mặc xong, giày còn chưa mang, cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ.



"Ngươi chạy đi, tốt nhất là đừng trở lại cho ta!"



Mỗi một người đều khiến cô tức chết, cơn tức giận của Dạ Dao Quang vô cùng lớn, nước tắm cũng mặc kệ. Cô vận khí làm cho tóc khô rồi nằm trên giường, trong lòng vẫn còn lửa giận chưa tan. 



Ôn Đình Trạm bị Dạ Dao Quang đẩy ra ngoài, sau khi Dạ Dao Quang gọi Kim Tử một tiếng thì cuối cùng đầu óc của cậu cũng đã quay trở lại. Cậu nghĩ đến cảnh mình vừa mới thấy lúc nãy, không khỏi cảm thấy trong mũi nóng lên. Cậu nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cậu không có cách nào tỉnh táo lại được.