Quái Phi Thiên Hạ

Chương 41 : Bốn Phần Địa Tô

Ngày đăng: 11:16 30/04/20


“Gọi Lý Xuyên đến đây.” Dạ Dao Quang hơi nheo mắt.



Biết thi thể bị chôn ở chỗ này quả nhiên là do hắn giết, tử khí còn chưa biến thành oán khí, bởi vì còn chưa qua thất đầu (*), cô phải hỏi kỹ mấy ngày trước trong thôn trang đã xảy ra chuyện gì.



Lý Xuyên đã được gọi đến rất nhanh: “Đông gia tìm tiểu nhân có chuyện gì?”



“Trước khi Dương quản gia chưa đến, trong thôn trang có người ở không?” Ánh mắt của Dạ Dao Quang dừng lại trên mặt nước phẳng lặng, đôi mắt của cô cũng tĩnh lặng như hồ nước.



“Sáu ngày trước nhị gia… Sở nhị gia cùng Sở tam gia từng tới đây, ngày thứ hai Sở đại gia phái người tới thông báo thôn trang đã tìm được người mua, làm cho hai vị Sở nhị và tam gia phải trở về, ngày thứ ba sáng sớm nhị vị liền rời đi.”



Lý Xuyên không dám có chút giấu giếm nào: “Lúc sau Dương quản gia liền tới mở cửa để xem ruộng đất.”



“Ngươi có tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ đã rời đi?” Dạ Dao Quang quay đầu nhìn về phía Lý Xuyên.



Nhìn chung Dạ Dao Quang có thể kết luận được trong hồ nước không phải Sở nhị thì là Sở tam, hạ nhân đều là ký khế ước chết, đã chết lại còn bị đánh chết, còn cần gì phải che giấu.



Lý Xuyên trong lòng đột nhiên hơi lo sợ, rõ ràng thần sắc của Đông gia vô cùng bình thường nhưng nghĩ kỹ lại thì y nghiêm túc gật đầu.



“Hôm bọn họ rời đi, hồ nước này có gì không giống như ngày thường?” Dạ Dao Quang hỏi ngược lại.



“Không giống...” Lý Xuyên suy nghĩ hồi lâu rồi chợt bừng tỉnh nói: “Sáng sớm cháu của Tôn bà bà nói một câu, đêm qua trời không mưa, cũng không biết là con nhà ai đã nghịch nước ở dưới đó.”



Dạ Dao Quang nghe vậy nhếch môi, nói: “Hai huynh đệ họ Sở sau khi đến đây có xảy ra tranh chấp?”



“Không hề có chuyện này, chỉ là hai người họ dường như không được vui cho lắm.” Lý Xuyên nghĩ lại nói.



“Ngươi dẫn thêm một người đến huyện nha nói trong thôn trang có phát hiện thi thể.” Dạ Dao Quang nói.
Lúc đó đôi mắt của Kim Tử sáng rực, nó liền đưa tay ôm lấy Dạ Dao Quang, làm nũng cọ cọ vào người cô.



Dạ Dao Quang bất lực lắc đầu, con khỉ thích ăn cá chua ngọt, thật là khiến người khác không biết nói gì.



Vương Ni Nhi nghe thấy giọng nói của Dạ Dao Quang, vội vàng đến hầu hạ cho Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang nhìn thấy gương mặt đã lấy lại vẻ bình thường của Vương Ni Nhi, không khỏi thầm gật đầu.



Đỗ Hải không biết gì cả đang đứng ở trong sân để đợi Dạ Dao Quang, chuẩn bị đưa Dạ Dao Quang đi xem đất.



“Dạ cô nương, bốn trăm mẫu đất này có hai trăm tám mươi mẫu thượng đẳng, tám mươi mẫu trung đẳng, bốn mươi mẫu hạ đẳng. Mẫu đất thượng đẳng đều đã được trồng lúa, trung đẳng cùng hạ đẳng thì đã được trồng bông. Năm nay mùa màng không tốt, một mẫu đất chỉ cho 10 đấu thóc, một mẫu bông chỉ có thể thu hoạch được hai trăm đến ba trăm cân.” Đỗ Hải đưa Dạ Dao Quang đến khu đất rộng ba trăm mẫu của mình.



Sản lượng thật sự rất thấp, vấn đề nằm ở kỹ thuật, cũng có vấn đề nằm ở điều kiện thời tiết.



“Có bao nhiêu tá điền?” Dạ Dao Quang nhìn hoàng hôn buông xuống, có rất nhiều dáng người đang khom lưng ở dưới ruộng nên cô không thể không hỏi.



“Trong đó bốn mươi mẫu vẫn là do người trong thôn trang của Lý Xuyên trồng, còn lại là hơn năm mươi hộ của Lý gia thôn, chỉ có khoảng 30 hộ trong làng.” Đỗ Hải trả lời.



“Sở gia thu mấy phần địa tô?” Dạ Dao Quang lại hỏi.



Đỗ Hải duỗi thẳng bốn ngón tay.



Ôn Đình Trạm và Dương Tử Quân trừng mắt, bốn phần, đây thực sự là giống như đánh cướp, Đỗ Gia thôn tương đối giàu có, người làm thuê không nhiều lắm nên bọn họ không hề biết Sở gia lại tàn nhẫn đến như vậy.



***



(1) Thất đầu: chết chưa quá 7 ngày.