Quái Phi Thiên Hạ
Chương 412 : Đào chi yêu yêu
Ngày đăng: 11:21 30/04/20
"Yêu cũng mất rồi, tại sao còn yêu lực?" Dạ Dao Quang chê bai liếc mắt nhìn Càn Dương.
"Sư phụ, yêu biến mất rồi? Yêu chạy rồi!" Càn Dương vội muốn chết.
Dạ Dao Quang đang chuẩn bị nói cho Càn Dương biết nhưng lời ra đến miệng lại đổi thành: “Bây giờ cậu mới biết là mất rồi? Cậu đã làm gì thế? Chỉ biết ngủ ngủ ngủ, làm một người tu luyện mà cậu lại có thể để người ta trộm đồ của cậu trong khi cậu ngủ, không cảm thấy mất mặt sao?”
"Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi." Vẻ mặt Càn Dương cầu xin:
"Chúng ta nhanh đi bắt yêu về đi."
"Yêu đã không thấy đâu rồi.” Dạ Dao Quang nói.
“Không thấy? Sao lại không thấy?”
"Bị sư phụ cậu ăn rồi." Dạ Dao Quang tức giận trả lời một câu.
"Ăn rồi?" Ánh mắt Càn Dương lập tức sáng lên:
“Sư phụ, yêu ngon không?”
Dạ Dao Quang: "..."
Thần ơi, xin người giơ cao đánh khẽ tha cho con, đưa đồ đệ ngu xuẩn này tới thì làm sao nhận đồ đệ được.
Học chính đại nhân không khỏi tán thưởng, công bố phần thưởng thi Hương, sau đó hỏi: “Không biết Doãn Hòa làm thế nào để điều chế được hương thơm tuyệt thế như vậy?”
"Tâm chi sở hướng, tình chi sở chung (2)." Ánh mắt sâu thẳm của Ôn Đình Trạm rơi vào khu nghỉ ngơi của học viện Bạch Lộc, ngoại trừ Dạ Dao Quang và Tiêu Sĩ Duệ, không ai biết được cậu đang nhìn ai.
“Trạm sinh ra trong gia đình bần hàn, bảy tuổi mất cha mẹ, là vị hôn thê không ngại vất vả cực nhọc mới có Trạm ngày hôm nay. Tình cảm trong lòng không biết gửi về đâu, duy chỉ có hương này mới có thể gửi. Hương này có tên là Đào Yêu.”
Mơn mởn cây đào, nở hoa rực rỡ. Nàng về nhà chồng, thuận hòa nhà cửa.
Mơn mởn cây đào, quả sai lúc lỉu. Nàng về nhà chồng, thuận hòa nhà cửa.
Mơn mởn cây đào, lá che lớp lớp. Nàng về nhà chồng, cả nhà hòa hợp. (3)
Trong lòng mọi người lập tức nghĩ đến bài thơ này, mắt Dạ Dao Quang hơi cay, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình cảm động đến phát khóc.
***
(1) Thương Hiệt tạo chữ: Một trong những truyền thuyết cổ đại của Trung Hoa, Thương Hiệt được cho là người sáng tạo ra chữ Hán.
(2) Tâm chi sở hướng, tình chi sở chung: Nơi trái tim hướng về, nơi tình cảm mãi bền lâu.
(3) Bài thơ Đào Yêu thuộc Kinh Thi.