Quái Phi Thiên Hạ

Chương 442 : Tư thế hiên ngang

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


Thật ra Dạ Dao Quang đã xem qua gương mặt của Lục Vĩnh Điềm rất lâu, tương lai hắn cưới phải một người vợ rất dũng mãnh. Nghĩ đến lúc đầu khí thế của Trác Mẫn Nghiên giao đấu với nữ phu tử và thái độ khôn kéo của nàng, lại nhìn tư thế Lục Vĩnh Điềm vồn vã táo bạo như vậy, không khỏi liếc mắt nhìn hắn đồng tình thương hại.



Bi kịch càng thêm tiếp diễn, Lục Vĩnh Điềm một mực muốn nói lời nói khách sáo với Trác Mẫn Nghiên nhưng hắn cũng chẳng nói được mấy câu đã bị Trác Mẫn Nghiên khôn khéo dẫn dắt lòi ra hắn là người có trình độ học vấn không cao lắm. Vì vậy để báo mối thù lúc nãy bị hắn đoạt mất chỗ ngồi, Trác Mẫn Nghiên đặt ra một loạt câu hỏi dồn dập khiến mồ hôi của hắn cũng bị gọi ra kiểm tra.



Cuối cùng Văn Du không cầm lòng đứng lên nói: "Tiểu Lục, không phải cậu có giờ học cưỡi ngựa bắn cung sao, ta thấy cũng sắp đến lúc vào học, cậu còn không đi đi." 



"Ồ, suýt chút nữa ta đã quên mất." Lục Vĩnh Điềm nhanh chóng tìm thấy lối thoát, sau đó khí thế lại quay trở về, hắn đứng lên nói:



"Trị Ngạn, chẳng lẽ cậu không đi học sao?"



Nhận được báo hiệu của Lục Vĩnh Điềm, Tiêu Sĩ Duệ đương nhiên muốn giúp huynh đệ tốt một lần: "Đi, sao có thể không đi." 



"Buổi chiều ta cũng có giờ học." Ôn Đình Trạm đứng lên đi luôn.



Ba người đều phải đi học, Dạ Dao Quang cũng không thể một mình ở cùng ba cô gái. Trước ánh mắt khẩn cầu của Lục Vĩnh Điềm, Dạ Dao Quang nhìn căn phòng của Dư Trường An một chút mới nói với ba người Trác Mẫn Nghiên:



"Có lẽ hai huynh muội bọn họ trong chốc lát cũng nói không hết lời. Căn đình trong trường đua ngựa lại mát mẻ, có thể tham quan sơn cảnh, chi bằng chúng ta đi xem xem." 



"Được đó, nữ sinh chúng ta cũng có giờ học cưỡi ngựa nhưng đó chỉ là chút động tác võ thuật đẹp mắt. Ta đã muốn tới xem trường đua ngựa của các nam sinh lâu rồi." Đề nghị của Dạ Dao Quang chiếm được sự đồng tình của Trần Trăn Nhi đầu tiên, hơn nữa đến trường đua ngựa, không ai có thể nói ra nói vào.




Từ nhỏ, sức mạnh của Lục Vĩnh Điềm đã hơn nam giới bình thường, hơn nữa sau khi hắn học xong một bộ thương pháp của Dạ Dao Quang cho hắn thì sức mạnh càng thêm tăng gấp bội. Ở học viện, người có khả năng kéo cây cung này của hắn ra chỉ đếm trên mười đầu ngón tay. Hắn hoàn toàn không thể ngờ Trác Mẫn Nghiên xoay tròn lộng lẫy nhanh như tên bắn, lại kéo căng được cung của hắn. Cũng là ba mũi tên, trong đó vút một tiếng hai mũi tên bắn vào bia ngắm, một mũi tên hơi lệch một chút. Chuyện này làm cho mọi người choáng váng sững sờ, kể cả Dạ Dao Quang và Lục Vĩnh Điềm. 



"Cung của cậu quá nặng." Nàng vứt cây cung cho Lục Vĩnh Điềm, nghi ngờ bọn hắn đưa nàng cây cung không tốt. Trác Mẫn Nghiên lại tiến đến trước mặt Dạ Dao Quang, vui vẻ nói:



"Dạ công tử, ta cưỡi ngựa bắn cung thế nào?"



"Nữ trung hào kiệt!" Dạ Dao Quang không khỏi giơ ngón tay cái lên, thật tâm vô cùng khen ngợi. 



Nhận được sự khen ngợi của Dạ Dao Quang, Trác Mẫn Nghiên như cô công chúa nhỏ càng thêm ngạo mạn, hất cằm nhìn về phía học trò vừa mới khiêu khích nàng:



"Thế nào, đã nhìn thấy rõ chưa?"



"Bọn ta tâm phục khẩu phục." Mấy người muốn không phục cũng không được. Cây cung của Lục Vĩnh Điềm bọn họ cũng đã thử qua, cô nương này trông hào hoa phong nhã, mảnh mai vô cùng, thật không ngờ... 



"Hứ, chuyện này tính là gì, cha và huynh ta có thể cưỡi ngựa bắn cung thiện nghệ hơn ta gấp trăm lần." Trác Mẫn Nghiên nói xong vẻ mặt kiêu ngạo.



Nghe xong, Dạ Dao Quang và Văn Du đều nhìn Lục Vĩnh Điềm với ánh mắt vô cùng thông cảm. Văn Du nhìn ra bạn thân đã tới kiếp đào hoa, đành mặc niệm cho con đường tìm vợ của hắn, không biết sẽ bị cha vợ và anh vợ giày vò tới mức thế nào. Mà Dạ Dao Quang còn có thể tưởng tượng ra rõ ràng cuộc sống của Lục Vĩnh Điềm sau này...