Quái Phi Thiên Hạ
Chương 465 : Phật duyên
Ngày đăng: 11:21 30/04/20
“Cũng được, đúng lúc ta cũng muốn đến xem Tuyên gia trong lời đồn.” Ôn Đình Trạm gật đầu.
“Tuyên gia trong lời đồn?” Dạ Dao Quang nhạy cảm bắt được mấy chữ này.
“Tuyên gia đời đời đều có nhân tài, luôn làm theo điều mình cho là đúng.” Ôn Đình Trạm nhìn lên bầu trời yên lặng, nói:
“Từng có ba đời đế vương muốn diệt trừ Tuyên gia nhưng đều phí công, Tuyên gia là tường đồng vách sắt thật sự trên thế gian này.”
“Vậy Minh Quang có thể để chàng hiểu được?” Dạ Dao Quang không nói, bùa bảo mệnh dù có gia tình tốt đến mấy cũng không thể để lộ ra.
Đối với câu hỏi của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm chỉ cười rồi nói: “Trời cũng không còn sớm, chúng ta quay về nghỉ ngơi thôi.”
“Nghỉ ngơi gì? Hôm nay chúng ta phải đi bắt trùng.” Cô kéo Ôn Đình Trạm đi về hướng ngược lại.
Khi bọn họ đi vòng qua tháp Vân, vốn nên đi về phía trước nhưng Dạ Dao Quang đột nhiên dừng lại. Cô nhìn cây lựu cao cao ngoài tháp được điểm xuyết những quả lựu đỏ rực, tung người hái hai quả cao nhất xuống, đưa cho Ôn Đình Trạm một quả.
"Dao Dao..." Ôn Đình Trạm bên cạnh nhìn bốn phía, luôn có cảm giác như ăn trộm.
“Chàng thử đi, muội ngồi bên cạnh có một cảm giác rất kỳ diệu, nhưng là cảm giác gì thì không nói ra được.”
Ôn Đình Trạm cũng nương theo ánh trăng thấy vết tích trên mặt đá, đây là bởi vì có người tiếp xúc trong thời gian dài mới có thể có cảm giác trơn trượt, cũng không do dự ngồi lên. Khi cậu ngồi lên, từng hình ảnh lướt qua trong não như điện quang.
Quá nhanh, nhanh đến mức cậu hoàn toàn không bắt được những hình ảnh kia, cậu không tự chủ được nhắm hai mắt lại.
"Trạm ca!" Dạ Dao Quang lập tức sợ hãi, bởi vì cô thấy xung quanh tảng đá tuôn ra từng dòng ánh sáng màu vàng. Cô muốn chạy lên trước kéo Ôn Đình Trạm về, lại bị ánh sáng ấy ngăn cản, đánh văng cô ra xa.
Lòng của cô giờ phút này có sự hoảng loạn trước nay chưa từng có, cô nhìn cậu khoanh chân ngồi yên tĩnh trên tảng đá. Rõ ràng mái tóc dài của cậu vẫn bay bay trong Phật quang, rõ ràng cậu đang mặc trên người trường bào cô tự tay làm, nhưng thần thánh không thể xâm phạm, đó là cảm giác sở hữu không nói lên lời.
Ôn Đình Trạm chìm vào một thế giới vô cùng xa lạ, bên tay cậu đều là tượng Phật, dưới chân là mây lượn bồng bềnh. Cậu bước từng bước về phía trước, dường như phía trước có gì đó có thể động đến cậu, nhưng đi được một nửa liền nghe thấy tiếng của Dạ Dao Quang, bước chân cậu dừng lại. Tiếng mõ bên tai càng rõ ràng tựa như đang đầu độc cậu, cậu giãy giụa đến mức đôi lông mày cũng bị mồ hôi thấm ướt. Cuối cùng cậu kiên định mở mắt ra, quay người lại thì không ngờ người trước mắt đã biến thành địa ngục A Tỳ, xương trắng chồng chất, vạn quỷ kêu khóc mà sau lưng vẫn có tiếng Phật gột rửa tâm linh…
Ngay khi cậu dự định vùi xuống địa ngục, sau lưng cậu truyền đến một giọng nói: “Trạm nhi.”
Người Ôn Đình Trạm như bị sét đánh.