Quái Phi Thiên Hạ

Chương 469 : Ngày tết trung thu

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Dạ Dao Quang gắng sức đưa Nguyễn Tư Tư đến tận phòng thì cảm thấy đã tận lực, cô bất tỉnh ngã vào lòng Ôn Đình Trạm. Lần hôn mê này là hai ngày một đêm, đến đêm trước ngày mười lăm tháng tám cô mới chỉ hơi hơi hé mắt ra. Ôn Đình Trạm vẫn luôn túc trực trước giường của cô. Thấy cô mở mắt, cậu vội nhanh chóng đút cho cô chén thuốc. Chén thuốc chắc là vừa mới được hâm nóng lại, vẫn còn âm ấm.



Mỗi một thìa thuốc, Ôn Đình Trạm đều nhẹ nhàng khẽ thổi rồi mới đút cho Dạ Dao Quang. Sau khi uống xong, tri giác Dạ Dao Quang có chút rối loạn cuối cùng cũng đã tỉnh táo phần nào. Nhìn thấy trong mắt Ôn Đình Trạm vằn tia máu, cô nói:



"Chàng nghỉ tạm đi, muội không sao rồi." 



Ôn Đình Trạm mím môi không nói gì, đột nhiên cậu cởi bỏ áo ngoài, ôm lấy Dạ Dao Quang cẩn thận từng li, nằm xuống dựa vào cô. Chẳng mấy chốc cậu lại ngửi thấy mùi hương quyến rũ đặc biệt toát ra từ người cô và yên tâm say ngủ. Trong thuốc không biết có tác dụng an thần hay không, Dạ Dao Quang cũng mơ mơ màng màng tiếp tục thiếp đi.



Ngày mười lăm tháng tám này là một ngày âm u, Dạ Dao Quang lại bị đồng hồ sinh học đánh thức. Điều này thể hiện rõ thân thể của cô tuy suy yếu nhưng thật ra đã không còn tổn thương nghiêm trọng, nếu không thì sẽ không có chuyện như vậy.



Dạ Dao Quang vừa muốn cử động khẽ, đã thấy Ôn Đình Trạm đang ôm mình thật chặt. Nhìn vẻ mệt mỏi nơi khóe mắt chân mày của cậu, chắc chắn là do từ ngày ra khỏi con sông chưa từng ngủ được một lần, cô vuốt nhè nhẹ lên gò má cậu rồi mới thận trọng nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay cậu. Lúc cô đang ngồi xếp bằng trên giường, Kim Tử không biết từ đâu đã chạy tới, cà nhẹ vào người Dạ Dao Quang không một tiếng động. 



"Lần này ngươi lại khổ cực rồi." Dạ Dao Quang đưa tay xoa nhẹ đầu nó.



Nhìn Kim Tử vô cùng suy yếu, mà cô lại có thể khôi phục nhanh như vậy, chỉ sợ là do Kim Tử chuyển khí ngũ hành cho mình. Bọn họ đều tận lực trị thương cho cô.



"Ô…" Kim Tử đã bắt đầu chán ngấy chỗ này, nó chạy vào lòng của Dạ Dao Quang. 



Nhịp thở của chủ nhân không dễ gì đã điều hòa được, nó vui sướng bao nhiêu. Đáng tiếc chỉ mới cảm nhận trong chốc lát, nó đã bị một luồng sức mạnh xách ra. Ôn Đình Trạm ngồi dậy từ phía sau Dạ Dao Quang, cậu lôi Kim Tử còn đang muốn giãy giụa ra, một tay nhặt áo ngoài của mình đi xuống khỏi giường.



"Nàng tu luyện đi, ta đưa nó đi tập võ." Cậu cứ nói chẳng để ý tới tiếng hô hoán “ô ô” của Kim Tử, vừa mang theo Kim Tử vừa ung dung rời khỏi phòng của Dạ Dao Quang.



Dạ Dao Quang mỉm cười, chỉ ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện, từ từ dẫn một chút khí ngũ hành vào bên trong cơ thể. Vì thân thể có quá nhiều chỗ bị tổn thương nên việc tu luyện lần này hết nguyên một buổi sáng. 




"Trên người cô đã không có yêu khí, có thể yên tâm ra ngoài." Dạ Dao Quang nói.



Tử Linh châu hộ thể, cũng là có linh khí, sẽ không phát sinh chuyện rắc rối gì. 



"Chúng ta cùng đi thôi, vừa lúc Sĩ Duệ bọn họ cũng muốn tụ tập chung vui." Ôn Đình Trạm đề nghị.



Nguyễn Tư Tư vui vẻ gật đầu, trong mắt Lương Thành Hề chỉ có Nguyễn Tư Tư, đương nhiên Nguyễn Tư Tư nói gì cũng nghe theo. Cuối cùng mọi người cùng đi thành một nhóm ngay trên đường. Vì đám người bọn họ khí chất phi phàm, nhiều người nhan sắc tuyệt mỹ nên đã thu hút mọi sự chú ý. Cuối cùng Dạ Dao Quang tạt qua một sạp hàng mua vài chiếc mặt nạ, một người đeo một chiếc mới giảm thiểu số người ngoái nhìn.



"Tết hoa đăng của Lạc Dương còn náo nhiệt hơn nhiều so với trấn của chúng ta." Đây là lần thứ hai Dạ Dao Quang tham gia tết hoa đăng. Lạc Dương cũng có thi đố đèn. Dạ Dao Quang thấy một chiếc hoa đăng trắng tinh làm hoàn toàn bằng thủy tinh treo ở chỗ cao nhất, bên trong hoa đăng như có một đôi bướm đang sống vẫn tung cánh như thường mà thắc mắc không biết họ làm như thế nào. 



"Chiếc đèn đó thật đẹp."



"Ta sẽ làm một chiếc hoa đăng đẹp hơn cho nàng." Ôn Đình Trạm nắm lấy tay Dạ Dao Quang.



Dạ Dao Quang ngước mắt lên: "Muội sẽ nhớ kỹ, chàng còn thiếu muội một chiếc hoa đăng." 



"Ta cũng nhớ thật kỹ."



***



(*) Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: Nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Ý nói không cần phải đụng vào việc nhà, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.