Quái Phi Thiên Hạ

Chương 473 : Khó nhất là tình

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Nửa tháng trước bọn họ vừa mới bắt đầu lên đường, khi đó còn chưa có gian tình của Đậu thị và Nhiếp Khải Hằng, bọn họ chỉ muốn khiến cho người Quách gia tranh chấp nội bộ. Lúc đó Dạ Dao Quang còn chưa tính đến chuyện tới phủ Bảo Định nên nữ nhi của Tri phủ có bị làm sao cũng không thể do Ôn Đình Trạm gây ra được, hơn nữa còn bắt chước theo bản án cũ mười năm trước.



Năm đó nếu hung thủ thật sự đã bị bắt thì tại sao Tri phủ Bảo Định lại phải giấu giếm nguyên nhân thật sự của con gái mình để giữ lại mũ ô sa trên đầu?



“Là ta dùng từ không thỏa đáng.” Văn Du vội vàng nói. 



“Cũng là suy nghĩ bình thường mà thôi, không cần để ý quá.” Ôn Đình Trạm cười trừ.



Sau đó cậu nắm lấy tay Dạ Dao Quang đang tức giận đi ra khỏi khách trạm, tự tay dỗ dành Dạ Dao Quang: “Đừng tức giận, nếu không phải nàng luôn nghĩ về ta thì nàng cũng sẽ suy đoán giống như Văn Du, không phải sao?”



“Sẽ không! Cho dù lòng muội không thiên về chàng thì ít nhất cũng hiểu tính cách của chàng!” Dạ Dao Quang nói. 



“Nàng…” Ôn Đình Trạm đưa tay nhéo mặt Dạ Dao Quang.



“Nàng đang trách Văn Du không tín nhiệm ta, phụ tình bằng hữu giữa chúng ta đúng không?”



“Hừ!” Dạ Dao Quang hừ nhẹ. 



Ôn Đình Trạm cười khẽ: “Dao Dao ngốc, thế gian này không có ai là thập toàn thập mỹ, ta cũng không thể vì thế mà tức giận được, ngược lại ta còn có chút vui mừng.”




Cô biết dựa vào sự tôn trọng của Ôn Đình Trạm đối với cô thì trước khi đại hôn tuyệt đối sẽ không làm gì quá giới hạn, mà lúc bọn họ đại hôn thì có lẽ Ôn Đình Trạm đã đề tên bảng vàng, sau đó chọn lúc vinh quang nhất thành hôn cùng cô. Ôn Đình Trạm muốn tham gia kỳ thi Hương ba năm sau, sau đó lại tham gia thêm thi Hội, tổng cộng là bốn năm, lúc đó thì cậu cũng đã tròn mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi đối với Dạ Dao Quang vẫn hơi nhỏ nhưng lúc đó cô cũng đã mười chín tuổi, trở thành gái lỡ thì rồi. Đây thật sự là một vấn đề khiến người ta đau đầu nhức óc. 



Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của bốn năm sau, cô cũng lười nghĩ, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đến lúc tỉnh lại thì đã đến phủ Thuận Đức.



Phủ Thuận Đức là một nơi có lịch sử lâu đời, có bề dày và văn hóa vô cùng phong phú, đồng thời cũng hết sức phồn hoa. Đáng tiếc khi bọn họ đến nơi lại là buổi tối, Dạ Dao Quang cũng không có cơ hội ở lại tham quan, sau khi dùng bữa xong liền về khách trạm nghỉ ngơi.



Sáng sớm hôm sau đoàn người vội vã rời đi, trời chưa tối đã đến phủ Bảo Định. Phủ Bảo Định canh gác rất nghiêm khắc, người tới đều phải kiểm tra tỉ mỉ một lượt, có thể thấy được ảnh hưởng của sự kiện kia vô cùng lớn đối với phủ Bảo Định. 



Sau khi tiến vào phủ Bảo Định, bởi vì có lẽ phải ở đây thời gian dài nên đành mua một căn nhà. Dạ Dao Quang lấy lí do bọn họ đã từng mua nhà ở Bộc Dương nên để cho Tiêu Sĩ Duệ trả tiền, cuối cùng căn nhà vẫn viết trên danh nghĩa của cô. Nhìn thấy cảnh này đám người Lục Vĩnh Điềm và Tần Đôn lập tức che kín hầu bao của mình lại.



Sân viện cũng không lớn, nhưng cũng đủ cho bọn họ ở. Vì đang ở nơi phồn hoa nhất nên ước chừng căn nhà hết khoảng một ngàn lượng, nếu dùng tiền này mua nhà trên trấn thì có thể mua hẳn ba căn nhà.



Lại được sở hữu thêm một căn nhà nên Dạ Dao Quang vô cùng vui vẻ, nhìn thấy sắc trời còn sớm nên cô bảo đám người Vệ Kinh đi mua đồ ăn, sau đó trổ tài làm một bàn thức ăn ngon. 



Cơm nước xong, mọi người đang ngồi trong sân hóng mát, Dạ Dao Quang mới bắt đầu hỏi: “Vậy vụ án liên hoàn kia là sao?”



Dạ Dao Quang có chỗ không hiểu, nếu như nữ nhi của mình bị giết mà Tri phủ vẫn có thể nhịn xuống được thì chứng tỏ hung thủ thật sự của mười năm trước vẫn còn sống mới khiến Tri phủ chột dạ. Nhưng nếu như còn sống thì sao bảy năm trước Tri phủ này dám đi lĩnh phần thưởng? Hắn không sợ hắn vừa lĩnh xong thì hung thủ lại tiếp tục ra tay giết người sao?