Quái Phi Thiên Hạ
Chương 480 : Liên hoàn kế
Ngày đăng: 11:22 30/04/20
“Liệu Đậu Hình có chó cùng rứt giậu không?” Đợi đến khi bọn họ về đến viện, Dạ Dao Quang cố ý dùng thần thức kiểm tra một lượt, phát hiện không có ai theo dõi rồi mới dám mở miệng hỏi.
Dạ Dao Quang nghĩ Tiêu Sĩ Duệ đã nói ra Thất hoàng tử Bình An Vương, lại không chút do dự nói muốn bẩm lên hoàng thượng, chỉ sợ lúc này Đậu Hình chịu không nổi nữa mà làm liều.
Ôn Đình Trạm cười nhìn Dạ Dao Quang nhưng lại không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại cậu nhìn về phía đám người Văn Du: “Mọi người nghĩ sao?”
Biết Ôn Đình Trạm lại đang muốn lên lớp đám người Văn Du nên Dạ Dao Quang cũng không vội, cướp miếng bánh hoa quế cuối cùng trong tay Càn Dương bỏ vào miệng trước vẻ mặt đau đớn của Càn Dương. Sau đó cô lại cướp một miếng bánh trà mà Ôn Đình Trạm khá thích từ trong đĩa của Càn Dương rồi giơ tay ra đút cho Ôn Đình Trạm ăn.
Càn Dương vội vàng bưng đĩa chạy ra một chỗ xa một chút, đúng lúc Tần Đôn đứng bên cạnh hắn nên tiện tay lấy hai cái rồi đưa cho Lục Vĩnh Điềm ở bên cạnh một cái.
“Mọi người… toàn là người xấu!” Càn Dương tức giận bưng đĩa chỉ còn lại hai miếng cuối cùng chạy ra ngoài, kết quả lại bị Kim Tử từ trên xà nhà nhảy xuống cướp mất một cái.
Càn Dương: “...”
Tất cả đều cố nhịn cười, không để ý tới dáng vẻ đáng thương của Càn Dương đang ngồi ôm cột, Văn Du ho nhẹ một tiếng nói:
“Tuy Đậu Hình đã bị ép tới đường cùng, muốn thoát khỏi chuyện này thì chí ít hắn cũng phải chặt mất đi một cánh tay. Nhưng Đậu Hình vẫn là chủ trong nhà, trên người hắn phải gánh vác sự hưng suy của cả Đậu gia, so với việc chặt mất cánh tay là Đậu Anh Hòa thì sự trường thịnh của Đậu gia vẫn là quan trọng hơn. Hơn nữa Sĩ Duệ lại là hoàng trưởng tôn nên hắn dù thế nào đi chăng nữa cũng không dám làm gì”.
“Hai gợi ý ở đâu?” Tần Đôn không hiểu, rõ ràng Ôn Đình Trạm chỉ nói có một câu.
Câu kia có thể hiểu rõ Đậu Hình sẽ không ám sát Tiêu Sĩ Duệ nhưng bọn họ sẽ khiến Đậu Hình ám sát Tiêu Sĩ Duệ, vậy thì sao lại nghĩ đến tìm người thay thế chứ!
“Còn một gợi ý nữa, mọi người đều ăn bánh trà rồi, miếng tiếp theo có khát nước không?” Tiêu Sĩ Duệ hỏi mấy người.
Tần Đôn và Lục Vĩnh Điềm liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu.
“Tuy các cậu đều không khát nhưng tại sao Doãn Hòa lại khát nước?” Tiêu Sĩ Duệ nói.
“Doãn Hòa được Dao tỷ nuôi, mọi thói quen đều rất có quy luật, có khi nào mọi người thấy Doãn Hòa uống nước lạnh không biết đã để bao lâu không? Doãn Hòa ăn một miếng bánh trà đã khát, đến cả thói quen cũng không để ý sao?”
“Doãn Hòa cố ý làm vậy để đuổi khéo tiểu Khu ra ngoài”. Tần Đôn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Đúng! Từ trước đến nay nếu có chuyện Doãn Hòa không muốn để Dao tỷ biết thì sẽ tìm cách đuổi khéo Dao tỷ ra ngoài. Lúc đó chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là lời của huynh ấy có thể khiến Dao tỷ tức giận. Từ trước đến nay Doãn Hòa luôn đặt Dao tỷ lên trên mọi thứ, lẽ nào lại nỡ để Dao tỷ tức giận? Cho nên ta liền nghĩ đến việc tiếp theo Doãn Hòa muốn nói với chúng ta điều gì, có thể những lời đó sẽ khiến Dao tỷ không vui. Từ trước đến nay Dao tỷ là người không nói lý, chỉ những khi sự việc đó liên quan đến an nguy của Doãn Hòa thì Dao tỷ mới trở nên như vậy”. Tiêu Sĩ Duệ nói một mạch