Quái Phi Thiên Hạ

Chương 484 : Hai yêu nghiệt

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Thế là Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm cầm bút lên chấm vào mực rồi lấy ra một tờ giấy Ngọc Thủy không to cũng không nhỏ, sau đó từ chữ kết thúc của tờ thứ nhất viết tiếp một tờ. Cậu viết đến chữ cuối cùng rồi lại ghép với chữ đầu tiên trong tờ thứ hai của lão gia Liễu gia tạo thành một câu. Người xưa không dùng dấu chấm câu, giống như cánh bướm của Thái Tổ cũng không đập cánh bay ra, so với kiếp trước thì một chữ có tính móc nối lớn hơn rất nhiều. Đợi Ôn Đình Trạm viết xong mực khô thì Dạ Dao Quang mới cầm bốn tờ giấy lên đọc lại một lần, bất luận là văn phong, tính mạch lạc của từng tờ hay phong cách thì cũng hoàn toàn không thể tìm ra một khe hở nào.



Dưới ánh mắt kinh hãi của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm đưa cho Tuyên Lân tờ giấy vừa viết.



Tuyên Lân lại cầm tờ giấy đó lên rồi dựa theo những gì mà Ôn Đình Trạm viết để phỏng theo. Chữ Tuyên Lân so với chữ trên ba tờ giấy kia lại hoàn toàn giống nhau, đến cả những chỗ ngừng ngắt nhỏ nhất cũng viết được, hơn nữa nét chữ đậm nhạt cũng không có gì khác biệt. Dạ Dao Quang hết nhìn Ôn Đình Trạm rồi lại quay sang nhìn Tuyên Lân, hai người này đúng thật là hai yêu nghiệt. 



Sau khi Tuyên Lân viết xong thì A Kỳ vừa được Tuyên Lân phái đi đã quay lại, trong tay của hắn ngoài một con dấu khắc rất đẹp ra thì còn có một phong thư. Phong thư đó với phong thư của lão già Liễu đều là loại có một không hai. Tuyên Lân lại viết hết những chữ viết ở phong thư lên mặt trên rồi mới xếp lại dựa theo cách xếp bức thư ban đầu. Vì muốn bề dày của bốn tờ là như nhau nên Tuyên Lân còn cố ý dùng vật ép lên bức thư.



Cuối cùng là sáp niêm phong, nhìn Tuyên Lân tựa như rất tùy ý để sáp nến nóng chảy rồi giơ lên nhỏ vài giọt từ trên cao xuống, sau đó lấy trong tay A Kỳ con dấu, đợi một lúc rồi mới đóng xuống. Dạ Dao Quang nhìn đến ngẩn người bởi phong thư ban đầu Tuyên Lân vốn không làm hỏng sáp niêm phong mà chỉ xé từ mép của phong thư. Dạ Dao Quang cầm hai phong thư lên rồi so sánh thử, kinh hãi phát hiện ra rằng hai phong thư kia hoàn toàn như nhau!



“Sao cậu lại làm được điều này?” Sáp niêm phong này có rất nhiều, có bao nhiêu sáp, hình dạng khi sáp nhỏ xuống, độ dày của sáp, vân vân, đều là nguyên nhân rất khó để khống chế. 



“Ta làm việc này quen tay rồi!” Tuyên Lân cười nhẹ.



Dạ Dao Quang nghĩ đến thân thể Tuyên Lân, hắn có thân phận như vậy mà thân thể lại như thế thì nhất định không có tuổi thơ. Hắn không thể đi lại không thể chạy nhanh càng không thể vui đùa, có lẽ đã cô đơn bao đêm trốn trong phòng một mình làm bạn với ngọn nến, có lẽ bao đêm vì đau đớn không ngủ được nên đã ngồi nhỏ nến đến khi trời sáng.



“Giỏi quá!” Dạ Dao Quang không để lộ ra một chút thần sắc khác thường nào. 



Tuyên Lân không nói gì rồi đưa phong thư cho Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm lật mặt sau lại rồi cầm bút chấm một chấm nhỏ lên đầu cuối cùng ở mặt sau.



Dạ Dao Quang lật phong thư lại, quả nhiên mặt sau phong thư lúc đầu cũng có một cái.



Hai yêu nghiệt! 



Sau đó Ôn Đình Trạm gọi Tiểu Quai Quai ra rồi đưa thư cho nó, Tiểu Quai Quai quắp phong thư bay đi mất.
“Được đấy!” Lần trước ăn món ăn thôn quê đã cách đây hơn nửa tháng rồi, Dạ Dao Quang cũng nhớ ra nên vội vã xắn tay áo lên. 



“Tự ta sẽ đi nướng nó!”



“Doãn Hòa, đệ thật có phúc”. Tuyên Lân nhìn bóng lưng Dạ Dao Quang biến mất, hâm mộ nói.



“Sớm đã biết không thể gạt được huynh”. Ý của Ôn Đình Trạm chính là Tuyên Lân đã biết Dạ Dao Quang là con gái. 



“Hồi còn ở học viện Nhạc Lộc, huynh cũng có đoán qua một hai lần”. Tuyên Lân nói:



“Nhưng thật không ngờ đệ thực sự lại để hôn thê của mình đến học viện học!”



Tất cả học viện đều là nam sinh, phải có lòng dạ rộng rãi và hết mực nuông chiều thì mới có thể cho phép hôn thê của mình đóng giả nam để trà trộn vào giữa đám nam sinh. Tuyên Lân ngẫm lại chính mình nếu là hắn chưa chắc đã làm được, thậm chí đến bây giờ vẫn còn chưa xuất hiện người con gái nào như vậy cả, có thể phá bỏ ranh giới cuối cùng của hắn khiến hắn vứt bỏ nguyên tắc. 



“Đợi đến khi huynh gặp rồi thì sẽ biết được rằng tất cả những gì trên thế giới cũng không quan trọng bằng một nụ cười của nàng!” Ôn Đình Trạm cười rồi xoay người đi đến chỗ Tuyên Lân, giơ tay ra tự mình đẩy xe lăn.



“Đi thôi!”



Tuyên Lân giơ tay lên ngăn A Kỳ lại, hắn biết Ôn Đình Trạm chắc chắn có điều gì đó muốn nói riêng với hắn. 



Hai người lén lút nói gì thì không có ai biết được cả, Dạ Dao Quang ướp xong gia vị, sai người để giá thịt nướng xếp ra sân rồi lại đi mua một ít nho. Mùa này mà giã một ít nước nho thì ngon phải biết, đến khi hoàng hôn bọn họ có thể ở trong sân thưởng thức đồ ăn ngon rồi. Mãi đến khi trời tối thì Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm vẫn lưu luyến không muốn rời khỏi nhà.



Bởi vì bây giờ Đậu Hình vẫn chưa cảnh giác với bọn họ nên bọn họ ra vào vẫn rất tự do, chỉ cần không nhắc đến Tiêu Sĩ Duệ thì cũng chẳng có ai quan tâm đến, lúc đi về cũng không cần phải chào hỏi gì cả.