Quái Phi Thiên Hạ

Chương 508 : Mãi mãi không rời

Ngày đăng: 11:22 30/04/20


Dạ Dao Quang cuối cùng cũng đã nghĩ ra, một khối đá Nữ Oa đâu có đáng để cửu tông thập môn điều động nhiều người đến vậy, nhưng nếu nó nằm ở nơi tu luyện trước đây của một người đã thăng thiên thì rất đáng nha.



“Ha ha, con nhóc này cũng thông minh đấy...” Ông ta tán thưởng.



Dạ Dao Quang chu môi: “Ông nghĩ ta ngốc thật đấy à?” 



“Không ngốc, không ngốc chút nào.” Ông ta lắc đầu.



“Đúng vậy, ta không ngốc, ông mới ngốc ý.” Dạ Dao Quang đứng lên, lấy tay phủi vụn cỏ trên người.



“Nói xem, một Nguyên Anh sơ kỳ như ta bị ông nhìn trúng ở chỗ nào vậy?” 



Lúc này Dạ Dao Quang mới phản ứng lại, sự xuất hiện của ông lão này không phải là ngẫu nhiên, chắc chắn là theo dõi cô. Có lẽ đã theo dõi từ rất lâu rồi, chỉ có điều cô chưa phát hiện ra. Bây giờ ông ta mới hiện thân thì thôi đi, nơi tu luyện trước kia của chân quân đã thăng thiên nguy hiểm nhường nào, với tu vi của cô chỉ có càng thêm vướng chân vướng tay, ông ta tìm đủ mọi cách lừa cô đến đó thì chắc chắn trên người cô có thứ ông ta có thể lợi dụng được.



“Ha ha...” Ông ta cười to một tiếng.



“Thiên cơ bất khả lộ.” 



“Vậy ông cứ chờ đi nha! Đợi đến lúc não ta úng nước, ta sẽ đi theo ông.” Dạ Dao Quang cất bước đi về phía mấy người Ôn Đình Trạm.



Lần này ông ta không ngăn cản cô nữa, phi thân trở lại trên cây, chọn tư thế thoải mái, nhắm mắt như đang đi vào giấc chiêm bao.



Dạ Dao Quang không thèm để ý đến ông ta, đi tới ngồi xuống cạnh Ôn Đình Trạm: “Ngày mai chúng ta phải đi duyên sinh quan thôi.” 



Biết được tình hình hiện nay, Dạ Dao Quang cũng chẳng buồn nghĩ đến tranh giành đá Nữ Oa gì đó nữa, cô cũng chẳng có hứng thú với địa cung kia. Dạ dày có bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu vậy, cô cũng không muốn chết no. Bây giờ cô đi duyên sinh quan, cũng sắp đến nơi rồi, dù gì thời gian cũng vẫn còn nhiều mà hiếm khi mới có cơ hội yêu vật không ẩn hiện như thế này, thôi thì dẫn mọi người đi chơi vậy. Không thèm bảo vật quý giá kia nữa, kiếm được ít bảo vật như hoa tuyết cúc cũng tốt.




Dạ Dao Quang hì hì cười: “Không mở được phải không? Bởi vì ngón áp út đại diện cho phu thê, cả đời không chia xa, tình yêu chân chính đã dính lấy nhau thì sẽ mãi mãi không rời.” 



“Mãi mãi không rời.” Ôn Đình Trạm nhìn tay của hai người họ dưới bầu trời đêm, giống với linh hồn của bọn họ vậy, đúng là mãi mãi không thể tách rời.



“Bây giờ hiểu chưa?” Dạ Dao Quang thu tay về.



“Mau đi ngủ đi.” 



Dạ Dao Quang đang quay người đi thì Ôn Đình Trạm đột nhiên giữ cô lại: “Tặng ta chiếc nhẫn nhé.”



“Muội bện lung tung thôi, chưa chắc chàng đã đeo được.” Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn nhẫn cỏ đuôi chó trong tay, đưa cho Ôn Đình Trạm cũng không có gì to tát nên liền đưa cho cậu.



Ôn Đình Trạm mỉm cười: “Nghỉ sớm đi.” 



“Ngủ ngon.” Dạ Dao Quang gật đầu, đi về chỗ mình tìm từ trước, nhanh chóng đi vào giấc mộng.



Ôn Đình Trạm cầm chiếc nhẫn cỏ đuôi chó đó, đeo thử vào từng ngón một, đều không vừa. Cậu soi chiếc nhẫn dưới ánh lửa xem cách bện của nó, sau đó tháo nhẫn ra bện lại cho vừa với ngón áp út của mình, cuối cùng đeo lên ngón tay, giơ lên trước đống lửa, cười ngây ngô.



Đúng lúc Tiêu Sĩ Duệ vừa ngủ được một giấc mở mắt ra, nhìn thấy cảnh dưới bóng đêm, một thiếu niên dung nhan tuấn tú giơ ngón tay mình lên trước đống lửa nhìn rồi cười ngây ngô. Đây chính là người mưu trí nhất trong đám người bọn họ, thủ lĩnh của bọn họ, Tiêu Sĩ Duệ càng nhìn càng thấy kì dị, không khỏi giật mình. 



“Doãn Hòa, tay huynh mọc hoa à?” Tiêu Sĩ Duệ tiến sát đến nhìn.



Ôn Đình Trạm thu tay lại, thu lại nụ cười, không thèm để ý Tiêu Sĩ Duệ, cứ thế đi nghỉ luôn.