Quái Phi Thiên Hạ
Chương 524 : Thật trùng hợp
Ngày đăng: 11:22 30/04/20
“Có thứ gì tốt cũng chỉ nghĩ đến nàng ấy thôi sao?” Mạch Khâm hiếm hoi trêu chọc một câu.
Dạ Dao Quang ngây người, trong mắt cô nếu nói đến đoan chính ôn hòa, phong độ nhanh nhẹn thì Mạch Khâm chính là một nhân sĩ vô cùng điển hình. Cô không nghĩ rằng Mạch Khâm lại hỏi một câu như vậy. Cô á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên phản bác thế nào, bởi vì luận ân tình Mạch Khâm còn giúp đỡ cô nhiều hơn cả Qua Vô Âm, thế mà cô…
Dạ Dao Quang nhanh chóng lấy ra một Huyết Phượng Nhãn còn sót lại: “Mạch đại ca, ta chỉ có cái này, huynh nhìn xem có dùng được không?”
Mạch Khâm vốn chỉ muốn trêu chọc Dạ Dao Quang một chút, thấy cô móc ra thứ gì đó, thực ra cũng không để ý lắm nhưng khi ánh mắt rơi vào lòng bàn tay của cô, sắc mặt không khỏi ngưng lại.
“Đây là Huyết Phượng Nhãn. Thiếu gia, đây là Huyết Phượng Nhãn, thực sự tốt quá rồi.” Mục đồng vẫn theo Mạch Khâm hưng phấn hét ầm lêm. Trước đây Thạch Linh Đảm cũng không khiến hắn thất thố như vậy, hắn còn không đợi Mạch Khâm phản ứng lại đã giơ tay tiếp nhận từ Dạ Dao Quang, sau đó “bịch” một tiếng quỳ gối trước mặt cô:
“Dạ cô nương, mục đồng ở đây dập đầu cảm tạ cô.”
“Không cần như vậy, không cần như vậy.” Dạ Dao Quang vội vàng kéo mục đồng kia lên, sau đó cô nghi hoặc nhìn Mạch Khâm:
“Mạch đại ca, ta nhớ là huynh không phải ngũ hành Hỏa, Huyết Phượng Nhãn tại sao lại quan trọng đối với huynh như vậy?”
Phải biết rằng bởi vì ngũ hành Hỏa của Huyết Phượng Nhãn vô cùng tinh thuần, ngoại trừ người tu luyện chỉ tu ngũ hành Hỏa, còn lại cho dù là những người tu hành khác, trong cơ thể có ngũ hành Hỏa nhưng lại có thêm các khí ngũ hành khác cũng không thể sử dụng được, sẽ làm cho khí ngũ hành mất ổn định, kinh mạch do đó đại loạn. Càn Dương là một ngoại lệ, tuy rằng hắn tu luyện ngũ hành Thổ, Mộc nhưng bởi vì hắn có thể chất đặc biệt, khí Thổ Mộc trong cơ thể hắn toàn bộ hóa thành ngũ hành Hỏa. Cũng chính bởi vì thể chất hắn trời sinh thuộc về ngũ hành Hỏa.
Ánh mắt Mạch Khâm lúc này mới dao động, lấy lại tinh thần, cũng không giấu giếm Dạ Dao Quang:
“Đúng rồi, Dạ cô nương, đây chính là Kỳ Dị Hoa!” Mục đồng gật đầu không ngừng.
Dạ Dao Quang cúi đầu nhìn hoa trong tay một chút. Đây là Ôn Đình Trạm đưa cho cô, cô lại nhìn Mạch Khâm một chút, sau đó đi tới trước mặt Ôn Đình Trạm, thấp giọng ghé vào tai cậu nói nhỏ vài câu. Ôn Đình Trạm cười ôn hòa, gật đầu với cô.
Vì vậy Dạ Dao Quang đưa Kỳ Dị Hoa cho mục đồng: “Nhanh cầm đi, ta không bảo tồn thì nó sẽ héo tàn mất.”
Mục đồng cuống quýt nhận lấy: “Dạ cô nương và Ôn công tử đúng là phúc tinh của thiếu gia nhà chúng tôi, tôi phải đi đưa Kỳ Dị Hoa đến chỗ đại trưởng lão đây.”
Nói xong, mục đồng liền hành lễ với Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng. Đại trưởng lão trong miệng hắn hẳn là nhị thúc của Mạch Khâm.
“Mạch đại ca tới tìm ta có chuyện gì?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Ta tới tìm Doãn Hòa.” Mạch Khâm lại cười nói.
“À, vậy huynh vào phòng Trạm ca đi, ta còn phải ở đây hộ pháp cho Vô Âm.” Dạ Dao Quang gật đầu, nhường đường vì phòng Ôn Đình Trạm sát vách phòng cô.
Nhìn hai người vào nhà, Dạ Dao Quang nghĩ hẳn là bởi vì bọn họ muốn trao đổi lần cuối cùng cho đại hội luận đạo tối nay, cô dùng thần thức kêu Kim Tử gọi Càn Dương trở về. Kim Tử và Càn Dương khẳng định là ở cùng một chỗ. Quả nhiên rất nhanh đã thấy Càn Dương hấp ta hấp tấp chạy về. Dạ Dao Quang bảo hắn ở trước cửa làm hộ pháp coi chừng cho Qua Vô Âm. Cô lấy tuyết cúc nghìn năm ngâm vào bình trà khiến Càn Dương nhìn mà chảy nước miếng, sau đó bưng vào trong phòng.